Trang

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Truyện ngắn: Bi kịch chưa đặt tên (Huỳnh Văn Úc)

Chào mừng thầy Huỳnh Văn Úc (cựu học sinh truờng VHQĐ, cựu giáo viên Học viện KTQS), người có nhiều bài viết hay, nhiều truyện ngắn "rí rỏm" trên Bantroik5, nay đăng đàn lần đầu trên Bantroik5 mới!!! - BBT.
------

Bi kịch chưa đặt tên

Hắn biết rõ bệnh của mình lắm. Bệnh của hắn không bị phát hiện khi hắn đi khám sức khoẻ để làm thủ tục xin việc. Nhằm nhò gì cái việc khám xét qua loa ấy! Chỉ khi hắn thấy thỉnh thoảng đau ở vùng ngực trái, có người khuyên nên đi khám ở Bệnh viện Tim Hà Nội thì hắn mới biết rõ được bệnh của mình. Chiếu, chụp và làm các test phức tạp, nào là siêu âm Doppler, điện tâm đồ, chụp động mạch vành…tiêu tốn đến hơn triệu bạc hắn mới bàng hoàng biết rằng mình mắc bệnh xơ vữa động mạch. Bệnh xơ vữa động mạch làm cho động mạch bị xơ cứng và nhỏ hẹp hơn bình thường, là nguyên nhân chính gây đau tim và cơn đột quỵ. Theo thống kê thì bệnh này thường gặp ở các nước Âu, Mỹ và ở người cao tuổi. Hắn không phải người Âu, người Mỹ, tuổi lại chỉ mới bốn mươi hai, nhà hắn nghèo nên chế độ ăn không đến nỗi dư thừa chất béo động vật làm tăng cholesterol trong máu vậy mà giời lại giao cho hắn căn bệnh quái ác này. Cũng có thể là do hắn hút thuốc lá, nhưng hắn đã kiên quyết bỏ hút cách đây ba năm. Hay là do gen (genetic factor). Cũng không phải. Cha mẹ và những người cao tuổi họ hàng nhà hắn có ai mắc căn bệnh này đâu! Âu cũng là do cái số của hắn là số ruồi bâu.

Hắn lái tăcxi cho hãng đến nay đã được hơn sáu năm. Nghề chọn hắn chứ hắn không chọn nghề. Học xong hệ cao đẳng ngành điện, cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, hắn hăng hái nộp đơn xin việc dễ có đến gần chục lần. Chục lần phỏng vấn thất vọng hắn mới ngộ ra rằng tấm bằng hắn cầm trên tay chẳng là cái thá gì. Hắn làm sao đua nổi với bọn có bằng tốt nghiệp hệ chính quy, tiếng Anh nói lưu loát như gió, có đứa còn trưng ra cả bằng MBA nữa, những bọn ấy bây giờ nhiều đến phải lấy rổ mà đong. Thôi thì ở cái đất nước nhiều thầy thiếu thợ này khôn hồn thì hãy cứ đi làm thợ mà kiếm sống. Hắn học lái xe rồi đi làm cho hãng. Ban đầu cũng bỡ ngỡ, đường sá chưa thuộc, những thủ thuật gian lận để lấy chút tiền bỏ túi ngoài khoản hằng ngày phải nộp cho thủ quỹ chưa thông thạo nhưng rồi mọi sự cũng thông suốt đâu vào đấy cả.

Hắn lấy vợ muộn nên bây giờ con gái mới lên bốn. Hắn thuê một căn phòng hơn mười mét vuông trên tầng hai một khu chung cư để ở. Để gỡ lại tiền thuê nhà, vợ hắn nhận trông hai đứa trẻ, một công đôi việc, trông trẻ và quản lý chăm sóc con mình. Thì cũng tạm đủ, sống được. Đấy! Sơ qua hoàn cảnh gia đình của hắn như thế để các bạn biết hắn không thể nào chi ra một món tiền lớn để đặt stent động mạch. Stent là một ống thép lưới mỏng được đặt vào trong lòng động mạch thật nhẹ nhàng để làm cho lòng động mạch vốn bị hẹp do xơ vữa được thông thoáng trở lại. Đặt stent động mạch bây giờ không còn là một kỹ thuật phức tạp. Từ một lỗ nhỏ được trích ở háng, bác sĩ xịt thuốc tê qua đó để thuốc chạy theo mạch máu bị tắc. Thiết bị nội soi cũng được đưa vào động mạch qua đường này, khi đến vị trí tắc thì bơm làm cho mạch phồng lên rồi đặt stent. Phương pháp này cho hiệu quả điều trị cao, vết chích rất nhỏ nên bệnh nhân có thể nhanh chóng đi lại bình thường. Và khoẻ mạnh. Nghe thật đơn giản. Nhưng tiền nong thì không đơn giản chút nào. Hơn một trăm triệu đồng, tính ra đô la thành ra hơn năm ngàn. Hắn giết ai để lấy một trăm triệu đồng đây? Không thể được! Vậy thì thông cảm với hắn nhé, thông cảm cả với vợ và đứa con gái nhỏ của hắn nữa, họ thương hắn lắm nhưng họ không thể nhịn ăn, nhịn mặc hoặc vơ vét trong nhà có thứ gì đáng giá mang đi bán để cho hắn có tiền đặt stent. Mà giá có vơ vét bán đi những thứ gọi là có giá thì cũng không thể nào đủ. Than ôi! Đối với rất nhiều người một trăm triệu chẳng là cái đinh gì. Một buổi nhậu tuý luý với bạn bè ở nhà hàng sang trọng, một món quà cho bồ nhí, một chuyến du lịch châu Âu…Nhẹ như lông hồng! Vậy mà đối với hắn món tiền ấy có sức nặng ngàn cân, là mạng sống của hắn đấy!

Những cơn đau tức ngực ngày càng dày nhưng dẫu sao vẫn còn tỉnh táo nên hắn vẫn cứ đi làm. Gần trưa hôm nay qua máy bộ đàm điều hành của hãng gọi cho hắn đến đón khách ở 376 Khâm Thiên. Hắn tăng tốc đưa xe đến điểm đón khách. Đột nhiên hắn thấy chóng mặt, tay lái của hắn loạng choạng, xe chồm lên vỉa hè rồi húc vào cột điện, nắp capô méo xẹo gần như bị bật ra. Hắn còn đủ bình tĩnh để lùi xe xuống lòng đường, dừng xe và mở cửa bước ra ngồi bệt xuống vỉa hè. Hắn thầm nghĩ: “ Giời gọi rồi! Và gọi ai người ấy thưa”  Xung quanh hắn tiếng người lao xao ngày một đông, loáng thoáng thấy có cả cảnh sát giao thông. Khi người cảnh sát giơ tay lên vành mũ để chào thì hắn muốn nói nhưng không nói được. Hắn chỉ còn kịp mường tượng ra nụ cười trẻ thơ của con gái, và khuôn mặt thân thương của người vợ. Em ơi! Con ơi!

Thay vì lập biên bản về hành vi trái luật giao thông, người cảnh sát gọi xe cứu thương đưa hắn đến bệnh viện. Đến nơi thì mặt hắn đã trắng bệch, hắn rơi vào cơn hôn mê sâu. Và không bao giờ tỉnh lại nữa, hắn ra đi ở tuổi bốn mươi hai, còn quá sớm phải không các bạn ?
Hà Nội 2010

1 nhận xét:

Nếu bạn không đăng kí mà muốn có comment thì sau khi viết nhận xét (nhớ đọc lại 1 lượt) và điền tên (hoặc nickname) của mình, rồi click vào mục "Ẩn danh" ("Chọn 1 nhận dang" ở phía dưới). Sau đó gửi nhận xét.