Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2014

ĐÔNG VỀ (Ngô Hạnh)

Chiếc lá khô cuối cùng rơi vội vã
Báo thu qua đông sắp sửa lại về
Người chinh phụ lòng những tái tê
Thêm trống vắng giữa khung trời se lạnh

Lất phất mưa rơi một hồi cũng tạnh
Nhưng rét đầu mùa da diết làm sao
Nơi đảo xa anh chẳng cảm được đâu
Chính cái rét đậm tô từng nỗi nhớ

Em vẫn hiểu các anh nơi sóng gió
Thiếu rét mùa đông thừa những âu lo
Quân Tàu kia đang xây dựng Gạc Ma
Thành hạm nổi chẳng bao giờ bị đắm

Tất cả dân mình cũng đau xót lắm
Khắc khoải bao người vợ lính chúng em
Gió rét về lo che chắn từng đêm
Đừng để rét tới Trường Sa anh nhỉ !

Em cứ nghĩ tự động viên như thế
Liệu quá nhỏ nhoi, phải vậy không anh?
Cây trụi lá để đón tiếp chồi xanh
Xuân sắp đến em xa anh tết nữa

Câu chuyện Biển Đông còn bao trăn trở
Biết khi nào em được đón anh đây?
                                      Đầu Đông 2014

2 nhận xét:

Cương lieu nói...

"Em"là ai...cô gái hay nàng tiên ?
"Em"có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc "em"đây là mây hay là suối
Mắt "em"nhìn như chớp lửa đêm giông....
...........................................................!...?
Giặc TÀU kia...em có đuổi được không ?
Hà cớ chi "em" cứ phải nặng lòng
Việc biển đảo đã có TRÊN... Lo cả........!
" em" cứ sống- hết Xuân rồi Hạ
Thu qua rồi... Đông tới chẳng hề chi !....?...

Nặc danh nói...

lâu quá rồi mới thấy anh Cường liều tái xuất thi đàn ,nghe giọng nói bắt hình dong. Bác NH đúng là chất lính ,người lính vẫn thương người lính nhất .
Thanh Trần