Mời đọc.
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Thổn thức (Quang Việt)
- CHUYỆN ÍT BIẾT VỀ LIỆT SỸ VÕ DŨNG, CON TRAI CẢ CỦA CỐ THỦ TƯỚNG VÕ VĂN KIỆT (Trần Kiến Quốc)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Người Hoa ở HN (ST: ĐB)
- Phan Đức Dũng gửi lời chào tạm biệt!
- Quà tặng các thầy cô giáo trường VHQĐ - TSQ Nguyễn Văn Trỗi (Hà Mèo)
- Phóng sự: Về lại Phố Thắng, Hiệp Hoà
- CLB Giữa lửa truyền thống gặp mặt kỉ niệm 80 năm QĐNDVN
- Ông anh, bà chị của lính Trỗi
Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Có 2 lý do. Lý do cơ bản nhất là HÈN. Khi rời ghế, không còn gì để mất mới dám nói, nói ở nhà, nói ở cơ quan, nói với người cùng uống cafe... nói với bất cứ ai để thỏa cái miệng vì mấy chục năm phải câm nín, "im lặng là vàng". Còn phải mò đến cơ quan là vì SAY QUYỀN LỰC. Ở nhà, về hưu rồi, không còn ai nhờ cậy được gì nên trở thành ĐỒ THỪA. Mò đến cơ quan, được vì nể, còn hơi hớm mùi vị quyền lực. Không làm gì được thì sờ một tí, ngó một chút cũng đỡ ghiền. Ta đang có hội chứng người nói hay luôn có chữ NGUYÊN... Người nào đương chức mà nói hay, hợp lòng dân thì sẽ nhanh chóng được gắn với chữ CỰU.
Xin nói thêm cho rõ, người về hưu nhưng vẫn dám nói đúng trên các phương tiện truyền thông, dám lên tiếng bảo vệ công lý thì vẫn là những tiếng nói đáng quý, đáng kính trọng, không thuộc hai dạng nêu trên.
Đăng nhận xét