“Có lẽ, người Việt chửi giỏi nhất thế giới. Các bà các chị chửi lại càng giỏi. Đứng bên hàng rào, cạnh cổng hay quán nước đầu làng, không cần đạo cụ, chẳng cậy micro, chửi có bài có bản, có lớp có lang, có lên bổng xuống trầm kèm vũ đạo vung tay, chống nạnh, vỗ bẹn, tốc váy… Độc diễn nhiều giờ liền, chẳng kém opera, hơn xa kinh kịch".
Một bài chửi kinh điển là Chửi mất gà, chắc các bạn đều đã từng thưởng thức.
Ngày cuối tuần cùng xả "xì trét", xin bắt đầu bằng bài chửi của người đàn bà mất gà, trong tiểu thuyết Bước đường cùng của nhà văn Nguyễn Công Hoan. Các bạn có phiên bản sưu tầm, ghi lại từ bà, mẹ, cô, dì, từ vợ quý bồ yêu, đóng góp nhé!
"Làng trên xóm dưới, bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Tôi có con gà mái xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban sáng, mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của tôi, thì buông tha thả bỏ nó ra, không thì tôi chửi cho đơ... ới!
Chém cha đứa nào bắt gà nhà bà! Chiều hôm qua, bà cho nó ăn nó hãy còn, sáng hôm nay con bà gọi nó nó hãy còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà. Nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại, lục đại nhà mày lên. Nó ở nhà bà, nó là con gà, nó về nhà mày, nó biến thành cú thành cáo, thành thần nanh đỏ mỏ; nó mổ chồng mổ con, mổ cả nhà mày cho mà xem!
Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia! Mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh nó rút ruột ra ...".
Chửi theo toán học
Cái chị khơi mào chắc có chình độ khơ khớ về toán, nhưng bắt đầu cuộc chửi vẫn theo bài kinh điển:
"Tiên sư đứa nào bắt mất con gà nhà bà, gà ở nhà bà là con công con phượng, gà về nhà mày thành con cáo con hâu. Bà … bà…bà…
(U cho con xin chén trà để con chửi tiếp!).
Bà chửi theo kiểu toán học cho mà nghe nhá… Bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc bà khai căn cả họ nhà mày… Bà rủa mày ăn miếng rau mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao mày chết chìm trong chậu…
Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc, bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên mười tám đời nhà mày ra mà đạo hàm n lần.
Ái chà chà…mày tưởng à. Mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò cộng trừ âm dương trên giường với nhau à… Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không còn tử số mẫu số nữa thì thôi….Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cùng, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến maximum của sự vô hạn tối tăm… Ờ nhỉ, thôi, hôm nay chủ nhật, bà nghỉ, ngày mai bà chửi tiếp.
Người chửi tạm nghỉ, đến lượt kẻ bị chửi lên tiếng:
Cha tiên sư bố đứa nào chửi ông. Đấy, mày còn chối hả, mày cứ chõ mõm sang nhà ông thì mày chửi ông chứ còn ai nữa? Mày chửi như hát hay, khi lên khi xuống như nghệ sĩ opera. Lúc thì đều đều như đồ thị hình sin, làm ông không buồn chửi lại.
Mới sáng sớm vừa mở mắt, mày đã mở họng cực đại làm con ông són đái. Mày ăn không nói có, mày giả thiết rồi chứng minh không được. Mày đã bắt tận tay day tận trán ông chưa mà mày rống lên thế, hả con mồm loa mép giải kia.
Mày chửi nhà ông từ sáng đến giờ, ông chả hiểu gì sất, rối rắm như ma trận. Mày có học thì mày chửi chữ đi, ông không thua đâu nhé.
Mày chửi cho nóng cái mồm mày lên, nó giãn to ra rồi một lô một lốc xương gà nó trôi vào mồm mày, nó gang họng mày ra.
Mày là đồ ăn nói điêu ngoa, gà nhà mày bé tí thịt tanh ói mà mày bảo là công là phượng, ông đổ cho chó nó ăn rồi… à quên… Ông nói nhịu đấy nhá. Ông không thèm giây vào cái giống quạ mổ nhà mày nữa.
À, mày chơi toán học với bà à…
(U cho con xin thêm chén nước ạ! Thằng khốn ấy nó là tiến sĩ toán lý, không chửi bằng toán học thì không xong với nó, u ạ.... Vâng vâng, u rót cho con đầy đầy vào, nữa đi… để con lấy hơi chửi tiếp, con sẽ chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho u xem).
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò tiệm cận hàng rào nhà bà là bà không biết đấy phỏng? Bà là bà giả thiết mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà,… mày về mày vỗ béo để nhồi đường cong cho con vợ mày, à à, mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi. Mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi đường cong con vợ mày nó nứt toác, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ mày sẽ hạ vuông góc một mạch thẳng xuống nóc tủ... thôi con ạ.
Ái chà chà… Mày tưởng mày dùng cả Topo học, mày vẽ thòng lòng mày bắt gà nhà bà mà được à ?
(Vâng vâng, em về ngay đây, anh cho em chửi thêm cho nó một chút. Mẹ, cái thằng tiến sĩ toán lý mà còn đi ăn trộm gà. Thôi, con gửi tiền u mấy chén nước chè. Chào u con về, thằng Thanh híp chồng con nó gọi về rồi!).
Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa ! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Con gà nó ở nhà bà là con gà. Nó bị bắt trộm về nhà mày thì thành con cú, con cáo, con thành đanh mỏ đỏ, nó sẽ mổ mắt, xé xác ông, bà, cha, mẹ, vợ , chồng, con cái nhà mày đới… ơi… ới !
Mày mà ăn con gà nhà bà thì ăn một miếng chết một đứa, ăn hai miếng chết hai đứa, ăn ba miếng chết ba đứa, ăn cả con gà đó sẽ chết cả nhà cả ổ nhà mày.
Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại, ông dại, ông khôn, đồng môn chi rễ nhà mày nhá ! Mày gian tham đã ăn trộm ăn cắp con gà mái nhà bà. Rồi ra, nhà chúng mày chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược, chân ra trước đầu bước ra sau, để sót nhau. Chết mau, chết sớm ! Chết trẻ, đẻ ngang nhá.
Bốn thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ba thằng cầm cờ đỏ đứng đầu làng, đưa đám tang cả nhà mày ra đồng làng chôn đấy. Mày có khôn hồn, mang trả ngay con gà đó cho bà, kẻo không bà đào mồ, quật mả cao tằng tổ khảo, cao tằng tổ tỉ, thúc, bá, đệ, huynh, cô, dì, tỷ, muội nhà mày đấy.
Hôm nay bà chửi một bài,
Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.
Bà chửi cho mày hóa điên,
Bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng.
Bây giờ bà mệt quá chừng,
Bà về cơm nước, nhớ đừng quên a…
Muốn sống thì thả gà ra,
Lạy bà hai lạy, bà tha cho mày!
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- NHỚ DUY ĐẢO
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- SINH VIÊN QUÂN SỰ CÙNG NHỮNG CHUYẾN TẦU (KQ)
- Câu đối của dân Đè Nẽng (Hoài Lưu k5)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
DOC BAI CHUI CUA KQ DANG U HET CA TAI . NHUNG CO DOAN "..DONG MON CHI RE ..."KHEO DUNG VAO NGUOI CHUI DAY .VI CAI TAY BI NGHI AN CAP GA CUNG LA TS MA
BOVIK5
Đăng nhận xét