1. Ngày đầu tiên đi học của con gái bạn tôi
Thử tưởng tượng, đúng tuổi, con gái bạn tôi vào học lớp 1. Trường ngay trong khu dân cư bạn đang sống. (Chả cần truờng “chuyên” với “không chuyên” như ở ta!).
Ở ta dễ dàng hình dung ra cảnh mẹ đưa con đến truờng buổi đầu, cô giáo mới vui vẻ đón cháu ở cổng. Thấy mẹ giao mình cho người lạ thì con hoảng sợ, ôm chặt lấy mẹ, khóc lóc, đòi về: “Con không đi học đâu”.
Ở ta dễ dàng hình dung ra cảnh mẹ đưa con đến truờng buổi đầu, cô giáo mới vui vẻ đón cháu ở cổng. Thấy mẹ giao mình cho người lạ thì con hoảng sợ, ôm chặt lấy mẹ, khóc lóc, đòi về: “Con không đi học đâu”.
Còn ở bển… người ra đón các cháu là ai? Không phải cô giáo như ở ta mà là chính các anh chị vừa học xong lớp 1, năm nay vào lớp 2. (Chỉ hơn các cô cậu học sinh lớp 1 đúng 1 tuổi). Thấy cha mẹ dẫn các em tới, “anh chị” đứng chờ ở cổng, chào: “Hello!” rồi bắt tay, dẫn vào với các em trong sân. Rồi anh chị hô to: “Nào, ta hò hét nhé! Hét to lên. Hét vỡ ngực đi nào!”…
Cứ như thế, bọn trẻ không hề ngỡ ngàng mà hòa nhập ngay vào cuộc. (Dù chúng là người nuớc nào, màu da trắng, vàng hay đen). Chúng hò reo, chạy nhảy, đuổi bắt nhau. Các anh chị năng động, làm hướng dẫn viên hết trò chơi này sang trò chơi khác.
Cứ như thế, bọn trẻ không hề ngỡ ngàng mà hòa nhập ngay vào cuộc. (Dù chúng là người nuớc nào, màu da trắng, vàng hay đen). Chúng hò reo, chạy nhảy, đuổi bắt nhau. Các anh chị năng động, làm hướng dẫn viên hết trò chơi này sang trò chơi khác.
- Các em biết bài gì nào? Thế có biết bài "Happy…" không? Cùng hát nào! Hát to lên!
- Nào, bây giờ theo anh học bài “đi ăn cơm”. Xếp hàng vào! Đi rửa tay nào!... Ngồi vào bàn nào!...
Cái “chương trình” ấy kéo dài đúng 1 tiếng 45 phút, diễn viên chính là các anh chị lớp 2 hướng dẫn diễn viên nhí lớp 1 thực hiện, và… không hề xuất hiện cô giáo. (Tất nhiên cô là người viết kịch bản và “núp” sau đạo diễn). Hầu như tất cả các họat động của 1 ngày ở truờng đuợc các anh chị lớn “dạy” rất chi tiết, rất cụ thể cho các em học sinh mới. Học như đi chơi, dễ nhập tâm vô cùng.
Sau tiết mục nhận quà đầu năm học, phụ huynh nào cũng rơm rớm nuớc mắt. Cảm động vì con người quá, tâm lý quá, hay quá!!! Bạn tôi khẳng định: “Ngay sau buổi lễ ấy, tao hoàn toàn đặt niềm tin vào sự giáo dục của nhà truờng và hoàn toàn tin rằng, con tao sẽ nên người”.
Nay, con bạn đã tốt nghiệp đại học. Nghĩ lại mới thấy, những gì bạn đã đặt niềm tin khi đưa con đến trường cách đây hơn 20 năm hoàn toàn đúng.
3 nhận xét:
Chuyện này rát hay vì điển hìnhcho VM Đức. Cũng nghe Tôn Gia Quí kể trong lần vào SG vừa rối.
KQ, sao các bài không có tên tác giả ?
Đúng là bạn ta nhưng bạn không muốn đưa tên. Nay thì lộ rồi.
Bạn ta có cái nhìn rất tinh tế, kể chuyện lại dí dỏm, nhưng cũng cẩn thận dặn: không khéo chúng nó lại bảo mình lên lớp dạy đời.
Vậy nên giấu 1 chút...
Đăng nhận xét