Lần đầu tiên trong đời cháu biết uống rượu và biết say từ cái đêm giao thừa năm ấy. Ngót nghét gần ba chục năm, thế mà bây giờ chỉ nhìn thấy vỏ quả trứng vịt màu xam xám là cháu đã hết cả hồn vía, thách vàng cũng không dám đụng đến.
Đón tết xa nhà, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ quê. Gần giao thừa chú Hùng, lái xe cho ông, sồng sộc lao vào phòng chúng cháu, trên tay là hai chai “Rivalet” (thứ rượu đểu gia công, mùi hắc như thuốc ghẻ) và một bịch nilon hầm bà lằng các món nhậu mà chủ đạo là hột vịt lộn, thứ mồi mà ba đứa cháu đứa nào cũng thích.
Chú Hùng ra lệnh:
- Thằng Hải ra vườn, trèo cây hái mấy trái dừa xiêm. Thằng Diễn lấy bát đĩa, thằng Dũng tìm cho tao cái chậu thau và con dao.
Sau khi chốt chặt cửa, bầy đồ ăn ra đĩa đặt dưới nền nhà. Chú Hùng mở rượu đổ vào chậu kèm theo nước của hai trái dừa. Cầm bát nhúng vào chậu tay chú vừa ngoáy thứ hỗn hợp màu nhờ nhờ, vừa nói: “Đây là món rượu đặc biệt cho những thằng đàn ông chân chính “Rivalet pha nước dừa” tao chiêu đãi nhân dịp năm mới, đồng thời cũng là quà chia tay với 3 thằng ngoài Tết thuyên chuyển “công tác” khác. Cho nên đêm nay chúng mày phải uống thật say, để nhớ về cái Tết đầu tiên giữa SG”.
Sáng mồng 1, bốn chú cháu như bốn dải khoai nằm vắt lên nhau trong phòng. Bốn thằng bốn đống ói lù lù trước mặt.
Sáng không thấy các anh đâu, thằng cu Tuấn con bà chi thắc mắc, gõ cửa phòng. Chỉ có Hùng lết dậy được, ra mở cửa, sau đó lại vật xuống sàn. Cu Tuấn đẩy cửa lao vào, trượt chân, ngã sưng vù cả đầu; còn người thì be bét, mất toi bộ quần áo diện tết. Nó la toáng lên:
- Chú Hùng và các anh uống rượu say nhả ra cả hột vịt lộn, mẹ ơi!
…
Sau mấy tháng tân binh nhờ nhân thân tốt nên 3 đứa cháu đều có công việc ổn định trong đơn vị của ông.
Thằng cu Hải ông ghét vì tính láu cá “mồm miệng đỡ chân tay” và là chuyên gia chiết rượu bổ của ông uống vụng. Bình rượu ngâm ông giao quản lý lúc nào cũng đầy ngặt, nhưng càng ngày ông uống càng thấy “nhạt”, ngược lại thằng cháu cứ béo hồng… Thuốc lá tiếp khách của ông chưa hết tháng đã không còn một điếu…
Diễn nhớ lại: Một lần ông gọi cháu vào làm chứng.
- Kìa! Mày nhìn hai ngón tay nó kìa. – Rồi ông quay sang nó - Đưa tay đây tao xem! Mẹ tiên sư anh! - Vừa chỉ vào hai ngón tay “thối” của thằng Hải ông vừa chửi. - Rõ rành rành ra đây mà nó còn cãi, hai ngón tay vàng như chó thui rơm, thế này thì thử hỏi tiêu chuẩn thuốc tiếp khách của ông bao nhiêu cho xuể?
Ghét thì ghét nhưng ông quý nó vì nó là thằng chịu học nhất trong 3 đứa, hết lớp 10 chính quy loại khá, có bằng thật hẳn hoi. Vì thế sau khi mãn khóa tân binh, Hải được ông đề nghị đơn vị cho đi đào tạo ngành y để phục vụ dài lâu trong quân đội.
Thằng Dũng học vấn thấp, chỉ qua hết lớp 5. Mẹ mất sớm bố lấy vợ khác nên vất vả thiệt thòi từ bé. Lý lịch “bần cố nông” thật nhưng ít chữ quá nên đơn vị không biết phân công làm gì. May mắn có tay sỹ quan phụ trách trường bắn của đơn vị xin người bổ sung cho vị trí quản lý bếp ăn. Biết Dũng là cháu của thủ trưởng, sau khi kiểm tra trình độ thấy Dũng vẫn còn nhớ được bốn phép tính, nhân 2 số chưa lẫn… chỉ tội chữ xấu và ngọng.
- Chà… chà… cái khoản này thì gay đây!!!… - Tay sỹ quan gõ gõ ngón tay vào thái dương; sau một hồi đắn đo, cuối cùng cũng tặc lưỡi. - Thôi được, được… cứ về chỗ chú. Tao nhận, yếu thì rèn, cái gì rèn rồi cũng làm được tuốt, miễn là có ý chí.
Rồi anh ta khẳng định với cơ quan Quân lực, bảo lãnh “bốc” Dũng đi.
Bếp trường bắn quanh năm đỏ lửa vài ba bận, là khi đơn vị kết thúc khóa huấn luyện hoặc hội thao cuối năm có bắn đạn thật. Quân số vẻn vẹn mấy anh cán bộ khung, chục chú lính làm công tác bảo vệ kiêm sản suất cùng hai em nuôi quân. Kho nhà bếp khi nhiều có tạ gạo, vài ký muối, can nước mắm, ít cá khô, chục lít dầu… Chả cần sổ sách thằng cu Dũng nhắm mắt tính vo cũng cân đối được thu chi trong tháng.
Một lần tay sỹ quan phụ trách trường bắn có khách đột xuất, tiền túi cuối tháng không còn mà bếp đơn vị cũng trống trơn. Bí quá ông bảo thằng cu Dũng xuất chục lít dầu đem đổi vịt và rượu làm cơm tiếp khách. Bẵng một thời gian, một hôm bất chợt kiểm tra sổ sách thu chi của bếp, ông hết hồn khi thấy phần chi có dòng “xuất10 lít dầu”. Nội dung: “Chi liên hoan tiếp khách của thủ trưởng…”, “ ngày… tháng…”.
- Mẹ tiên sư nó, thế này có chết ông không cơ chứ! - Tay sỹ quan nhảy dựng lên chửi. - Đúng là làm lính thằng khôn còn hơn…
Diễn vừa ôm bụng cười vừa kể.
2 nhận xét:
Đảo nhắc từng chi tiết thời xưa làm tôi nhớ lại thời đó quá chừng!Hồi đó thiếu thốn đủ mọi thứ,nghèo nhưng ấm tình người,không như bây giờ có đủ nhưng tình người không như xưa?
Chẳng có gì tự nhiên sinh ra và tự nhiên mất đi, nó biến từ tình người sang vật chất và ngược lại. Đó là câu của ....?
HMK6
Đăng nhận xét