Sau lưng một kẻ thù…và sau lưng một
người bạn…
Lê Kiên Thành (phải) và Trần Văn Thành hôm ấy. |
Nghệ Thuật Mới xin giới trân trọng thiệu
cuộc trò chuyện với TS Lê Kiên Thành.
PHẦN
MỘT
PV:
Có một điều tôi nhận thấy rằng, càng ngày
gương mặt của ông càng giống cha ông – cố TBT Lê Duẩn một cách đáng kinh ngạc.
Nhưng ông không chỉ giống cha mình ở những cái bề ngoài đó. Ngoài nó ra, ông kế
thừa những gì khác từ cha mình về tư duy, cốt cách, tinh thần?
Lê
Kiên Thành (LKT): Hồi xưa, em trai tôi (Lê Kiên Trung –
pv) mới là người giống ba nhất. Em tôi đen, còn tôi thì trắng. Trong nhà gọi
tôi là “cu trắng” và gọi Trung là “cu đen”. Ba tôi cũng đen. Nhưng bây giờ khi
có tuổi, đi nắng nhiều hơn, tôi bắt đầu đen hơn, da mặt bắt đầu có đồi mồi, thì
rất nhiều người bảo tôi giống ba. Có người gặp tôi, đưa cánh tay cho tôi xem:
“Mày nhìn này, tay tao nổi hết da gà lên. Mày giống ông già quá”!
Tôi nghĩ rằng, trong một gia đình, con cái nhất định
sẽ thừa hưởng cha mình cái gì đó về cốt cách, tinh thần, không mặt này thì mặt
kia. Ngày xưa mỗi lần ăn cơm xong, ba tôi luôn có thói quen gọi tất cả con cái
ngồi quây quần bên cạnh và kể chuyện hoạt động của ông. Nó như một thói quen,
mà sau này thì tôi hiểu ra rằng, ba tôi làm thế vì muốn qua những câu chuyện đó
truyền cho con cái một tình cảm nào đó, một điều sâu sa nào đó.
Những câu chuyện mà ba tôi kể đúng như ông đã nghĩ:
nó tác động vào suy nghĩ, vào tình cảm của chúng tôi. Ba tôi rất hay nói về
lòng thương người, ba tôi nói nhiều về lẽ phải, nói nhiều về tình cảm. Ba tôi
luôn cho rằng: con người, nếu mà có cả tình thương và lẽ phải, thì đó là một sự hoàn thiện. Lớp người như ba tôi, là lớp
người có thể san sẻ gần như mọi thứ. Những cái đó luôn ở trong tiềm thức của
tôi. Còn thực tế trong cuộc đời, có lẽ không phải lúc nào tôi cũng làm được những
điều như thế hay đạt đến mức mà ba tôi mong đợi, nhưng đó là định hướng của
tôi, là cái tôi cố gắng vươn tới.
PV:
Tôi từng nhớ ông nói rằng “cái mà tôi kế
thừa ở cha tôi là tình thương con người”. Ông đã từng chứng kiến tình thương
con người của cha ông như thế nào?
LKT:
Ví dụ gần nhất là đối với những chú bảo vệ, cần vụ trong nhà. Gần như giữa ba
tôi và các chú không hề có sự cách biệt. Nhất là mỗi lần đi sang nước ngoài, điều
đó khiến họ hơi ngạc nhiên: giữa một ông lãnh đạo Đảng và một người cần vụ, mà
cư xử trong cuộc sống như anh em, anh em là vì ba tôi lớn tuổi hơn chú đó.
Rất nhiều cái mọi người nhìn vào thấy có lỗi. Nhưng
ba tôi không thấy thế. Tôi nhớ có lần đi đến nhà nghỉ ở Quảng Ninh, ba tôi
không thấy cô phục vụ đâu. Ba tôi hỏi thì người ta trả lời: cô ấy đã bị kỷ luật
vì cô ấy có quan hệ không trong sáng. Ba tôi buồn lắm. Ông nói với người lãnh đạo
ở nhà nghỉ: nếu người ta xa chồng hàng chục năm, mà chẳng may có những chuyện
như vậy, thì đừng coi cái lỗi đó là cái gì ghê gớm lắm. Mình phải nhìn nhận điều
đó trong một góc độ khác. Quan niệm về đạo đức ngày đó luôn nhìn những việc đấy
rất ghê gớm. Nhưng ba tôi luôn nhìn những cái sâu sa hơn của vấn đề. Sau này
khi giải phóng miền Nam
rồi, ba tôi có nhận được những lá thư của các cô TNXP, xin phép chỉ cần được có
con mà không có chồng, ba tôi đã băn khoăn rất nhiều. Ba tôi gọi những người phụ
trách phụ nữ lên. Ông nói với họ rằng hạnh phúc nhất của một người phụ nữ là được
làm mẹ. Người ta đã hi sinh cả tuổi thanh xuân cho đất nước này. Tặng người ta
huân chương, có thể người ta cũng không thích, tặng vật chất, có lẽ người ta
cũng không cần, cái người ta mong muốn là được làm mẹ. Vậy xã hội mình có thể
chấp nhận một người mẹ có con mà không có bố không? Ba tôi đã hỏi như thế,
nhưng gần như tất cả những người phụ trách đều phản đối. Họ nói: thưa anh, nếu
anh chấp nhận những cái đó thì nền tảng đạo đức sẽ bị phá hoại hết.
Những điều đó khiến ba tôi buồn kinh khủng. Ông cho
rằng nếu chúng ta cứ quan niệm như thế, thì có lẽ chúng ta đang rời xa cái chất
của Cộng sản. Bởi Cộng sản đúng nghĩa là phải cực kỳ nhân văn, cực kỳ vì con
người, vì con người một cách ghê gớm. Đến cuối đời ba tôi vẫn day dứt vì câu hỏi:
tại sao ông đã không thể thuyết phục được những người xung quanh về điều
đó? Thời ba tôi là thế, nhưng thời nay
người ta nhìn những chuyện này rất đơn giản.
PV:
Khi ông ra làm kinh tế tư nhân, thì cố
TBT Lê Duẩn đã qua đời. Nhưng thời điểm đó, người ta vẫn nhìn kinh tế tư nhân với
con mắt rất khe khắt, giống hệt như người ta khe khắt với những người phụ nữ
không chồng mà có con. Quyết định ra làm kinh tế tư nhân của ông thời điểm đó
thực sự là một quyết định can đảm, nhất là ở vị trí của ông – con trai của TBT
Lê Duẩn?
LKT:
Đó là một giai đoạn khó khăn! Mặc dù mọi người rất phê phán kinh tế tư nhân,
nhưng hầu như người nào cũng làm kinh tế tư nhân, theo góc độ nhỏ hoặc lớn. Họ
làm điều đó một cách vừa giấu diếm vừa không giấu diếm. Người ta cứ nói đến
Kinh tế tư nhân như là một cái gì đó rất xấu xa. Tôi hiểu là lịch sử của chúng
ta đã trải qua một giai đoạn phong kiến, thực dân, đế quốc bóc lột rất nặng nề.
Những chuyện đó được cắt nghĩa là do Kinh tế tư nhân đẻ ra. Khi tranh luận với
những người lãnh đạo về vấn đề tại sao không cho Đảng viên làm kinh tế tư nhân
vì dính đến bóc lột, tôi có nói: những nỗi lo lắng về chuyện bóc lột, chúng ta
có thể xử lý. Còn nếu như luật của chúng ta chưa hoàn thiện, chúng ta phải hoàn
thiện, chứ chúng ta không thể cấm. Còn nếu một người đã làm đúng luật Lao động
đề ra, anh không thể kết tội người ta được.
Tôi nghĩ rằng vấn đề này, phải qua cả một quá trình
nhận thức người ta mới hiểu được. Thời mà tôi đi làm Kinh tế tư nhân, tôi cứ
nghĩ: tại sao lại cấm những điều vô lý như thế? Khi tôi ở trong Nhà nước, tôi
được trả một cái cục tiền nhỏ. Tôi nhìn cái cục tiền đó và hiểu mình không thể
sống được. Vậy tại sao người ta nghĩ ra công ăn việc làm, anh lại cấm người ta,
lại bắt người ta phải sống bằng cái cục tiền đó và ép người ta nghĩ rằng đó là
đúng? Tôi cầm cục tiền đó về, tôi không thể nuôi cá nhân tôi, không thể nôi con
tôi, vậy thì đúng ở chỗ nào???
Hiện nay chúng ta nói đến đạo đức, đến tham nhũng, đến
tiêu cực, nhưng cái gốc của vấn đề chúng ta không xử lý được thì rất khó. Hỏi tất
cả mọi người, và nói sòng phẳng với nhau đi: với ăn uống bây giờ, nuôi con đi học
bây giờ, những chi phí như bây giờ, thì cái lương này sống được bao nhiêu?
Không thể sống được! Tại sao ĐBQH không chất vấn Chính phủ về cái mức lương mà
không ai sống nổi như thế? Trên một bối cảnh
như thế, làm sao chúng ta đòi hỏi những điều công bằng, trong sạch? Nó
như một phản xạ tự nhiên, anh bịt mũi họ, thì họ sẽ phải há mồm ra để thở!
PV:
Rất nhiều người nói : Lê Kiên Thành có đầy
đủ tố chất và cả nền tảng để phát triển con đường chính trị. Nhưng ông lại
không đi theo con đường đó mà lại đi làm kinh tế tư nhân. Ông có phải trả
giá không?
LKT:
Khi tôi làm kinh tế tư nhân, có lần tôi đã nằm trong danh sách bị đưa ra khỏi Đảng,
vì ngày đó Thành ủy TP.HCM đưa ra quy định: một Đảng viên được làm cơ sở kinh tế
không quá 13 lao động. Người Đảng viên chỉ được có không quá 30% vốn trong cơ sở
không quá 13 lao động đó. Chú Đỗ Mười gọi tôi lên hỏi chuyện, tôi đã nói :
chúng ta phải có luật để ngăn chặn bóc lột, chứ chúng ta không cấm kinh tế tư
nhân. Còn nếu nói Đảng viên làm kinh tế tư nhân là bóc lột, thì bóc lột một người
cũng là không đúng, vậy tại sao Đảng lại cho bóc lột 13 người? Mà tại sao lại
nghĩ là bóc lột 13 người thì tốt hơn bóc lột 14 người ? Tôi đã nói với chú Đỗ
Mười tôi không hiểu về khái niệm, về lý do người ta đưa ra con số đó, và cả về
bản chất của việc đó. Nó không thuyết phục được tôi phải tuân theo nó. Hồi đó chú
Đỗ Mười đã đề nghị Thành ủy gặp tôi. Lúc đó chú Sáu Phong (nguyên Chủ tịch nước
Nguyễn Minh Triết – pv), khi ấy là Phó Bí thư Thành ủy gặp tôi. Chú Sáu Phong
nói: “Tao có 30 phút để nói chuyện với mày”. Nhưng cuối cùng ông ấy đã nghe tôi
nói chuyện suốt 2 tiếng. Chứng tỏ những điều tôi nói đã thuyết phục được ông ấy.
Tôi nhớ chú Sáu Phong đã nói một điều mà đến giờ tôi vẫn rất cảm động mỗi lần
nhớ lại, không biết chú Sáu Phong còn nhớ hay không: “Mày cứ yên tâm làm đi. Nếu
người ta bắt mày ra khỏi Đảng, tao sẽ đi ra cùng mày”. Câu nói đó của chú Sáu
Phong động viên tôi rất ghê gớm: một người như ông mà dám nói câu đó, nghĩa là
còn có những người hiểu tôi. Đó là yếu tố cho tôi niềm tin để sống, để làm việc.
Khi có nguy cơ bị đưa ra khỏi Đảng, tôi đã nói: nếu
các anh không cho tôi sinh hoạt Đảng ở Tp.HCM, tôi sẽ về địa phương khác sinh
hoạt. Nếu địa phương khác cũng thế, tôi sẽ tiếp tục chuyển đến một địa phương
khác nữa. Tôi sẽ đi đến nơi nào cuối cùng của đất nước này cho phép tôi vừa làm
Đảng viên, vừa làm kinh tế. Đến lúc đó mà không còn cách nào khác thì như tôi
đã nói với mẹ tôi khi đứng trước bàn thờ cha tôi: “ Khi đó con mới chấp nhận ra
khỏi Đảng”.
PV:
Vậy sau những cuộc đấu tranh, những tranh
luận thẳng thắn đó, ông vẫn là Đảng viên?
LKT:
Đúng thế! Đến giờ này tôi vẫn là Đảng viên.
PV:
Ông đi làm kinh tế tư nhân, vì khát khao
thoát khỏi cuộc sống khó khăn với đồng lương công chức eo hẹp và khẳng định bản
thân?
LKT:
Tôi chỉ muốn sống như tôi muốn sống. Tôi chỉ nghĩ làm sao để những người làm việc
với mình không khổ, bản thân mình cũng không khổ. Bởi vì cái thời điểm trước
khi tôi ra làm kinh tế tư nhân, tôi cực kì khổ.
PV:
Khi nghe điều ông vừa nói, hầu như mọi
người rất khó hình dung tại sao con trai của TBT Lê Duẩn đã sống không hề sung
sướng, bởi vì như cái sự thật hiển hiện mà tôi đang thấy trong xã hội hiện nay,
con cái của các quan chức có những thứ mà người bình thường nằm mơ nhiều đời
cũng không có được?
LKT
(cười): Thời của tôi, không phải vì tôi là con ông TBT mà
tôi có thêm nửa cân thịt một tháng. Tôi chỉ có thế, đúng theo tiêu chuẩn. Không
phải vì con ông TBT mà ở trong đơn vị, người ta được phát một bộ quần áo, tôi
được phát hai. Không có điều đó! Đến mức mà khi sinh đứa con trai đầu tiên, vợ
tôi không có sữa, mỗi lần được phát một bộ quần áo mới, tôi lại nhìn bộ quần áo
cũ tôi đang mặc và tự hỏi mình có thể mặc bộ quần áo này thêm một năm nữa
không, để bán bộ quần áo mới này đi. Dĩ nhiên bộ đội thì không thể ăn mặc rách
rưới. Nhưng nếu cố được, tôi sẽ cố. Bán đi thì sẽ có tiền mua sữa cho con. Hồi
đó ở đơn vị tôi có tôi và Võ Điện Biên (con trai Đại tướng Võ Nguyên Giáp –
pv). Nhiều anh em trong đơn vị nói là nếu không sinh hoạt cùng Lê Kiên Thành,
cùng Võ Điện Biên, họ sẽ nghĩ những người như chúng tôi sống khác. Và khi sinh
hoạt cùng, họ phát hiện ra chúng tôi không có mảy may gì khác biệt.
Tôi không biết, trong tâm những người lãnh đạo của
tôi, họ có ý định tốt với tôi cái gì không, nhưng những cái gì thuộc về quyền lợi,
thì tôi không có khác biệt so với những người khác. Nếu không muốn nói, đôi khi
tôi bị đối xử khắt khe hơn. Đố kị là điều khó tránh khỏi trong cuộc sống. Cái
gì qua rồi, tôi không muốn nói lại. Nhưng chắc chắn một điều là có những sự
không công bằng với tôi, chỉ vì tôi đã xuất thân từ gia đình đó.
PV:
Ông ra làm Kinh tế tư nhân khi cha ông đã
qua đời. Nhưng có bao giờ ông hình dung rằng nếu cha ông còn sống, thì cha ông
sẽ phản ứng thế nào với quyết định của ông?
LKT:
Câu hỏi của bạn rất giống câu hỏi của một người làm Tham tán kinh tế trong Đại
sứ quán Mỹ khi gặp tôi. Anh ta hỏi tôi: Tôi với anh, chúng ta có thể nói chuyện
thẳng thắn được không? Ok, chúng ta nói chuyện thẳng thắn, vì chúng ta đã từng
đánh nhau cơ mà, còn chuyện gì không nói được. Và anh ta hỏi tôi: Nếu cha ông
còn sống, cha ông ấy sẽ nhìn những việc ông đang làm như thế nào? Tôi nói: ông
không hiểu ba tôi thì là đương nhiên rồi. Vì rất nhiều người trong đất nước tôi
còn không hiểu ba tôi. Tôi thì tôi hiểu một điều, ba tôi không phải một người Cộng
sản cứng nhắc như nhiều người nghĩ. Nhà tôi ở gần đường Phan Đình Phùng, có một
hiệu cắt tóc có đề bảng “HTX cắt tóc”, có lần ba tôi đi qua nhìn thấy, ba tôi
buồn lắm. Cắt tóc cũng bắt người ta làm HTX! Chẳng lẽ ta sợ những người cắt tóc
đi lên tư bản?
Khi ba tôi đi thăm một cơ sở dệt xuất khẩu, ba tôi hỏi:
Cháu có biết đồng đô-la là gì không? Hồi đó đang chiến tranh, đến tiền Việt còn
khó chứ đừng nói là đồng đô-la, thì ông Đoàn Duy Thành ở cạnh nghe thấy liền
nói: thưa anh, đến tôi còn không biết đồng đô-la là gì chứ đừng nói đến cô này.
Ba tôi nói: Thế này là quá sai! Bây giờ mình đang đánh Mỹ, nhưng sau khi đất nước
giải phóng, rồi Mỹ sẽ là đối tác làm ăn lớn nhất của mình. Tại sao ba tôi lại
hiểu điều đó? Tại sao không phải là Liên Xô hay Trung Quốc, khi mà hồi đó ba
tôi không bao giờ nghĩ Liên Xô sẽ sụp đổ? Tại sao ba tôi lại nghĩ Mỹ - sau khi
là kẻ thù, thì sẽ là đối tác? Tôi không hiểu!
PV:
Những điều cố TBT nói, là hiện thực mà
chúng ta đang trải qua!
LKT:
Đúng là như vậy! Tôi rất tâm đắc với một câu nhận xét của một người về ba tôi,
ông ta nói: “Lê Duẩn là một người mà sau lưng một kẻ thù, ông thấy một người bạn.
Và sau lưng một người bạn, ông thấy một kẻ thù”. Ba tôi luôn lường được, luôn
nhìn thấy những cái mà người ta không nhìn thấy, như ta đã từng tưởng ta đã có
một người bạn lớn, nhưng hóa ra họ không phải! Ba tôi không được học ở Liên Xô,
không được học ở Trung Quốc. Nhưng ba tôi nhìn thấy những điều đó, qua lăng
kính của lòng yêu nước . Khi người ta yêu nước đến vô cùng, người ta sẽ rất
sáng, người ta sẽ cảm nhận được cái gì là đúng, cái gì là tốt với dân tộc mình.
Và ông đã thuyết phục những người lãnh đạo chỉ với lòng yêu nước của mình.
PV:
Như những gì mà chúng ta đã nói nãy giờ,
tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình: nếu còn sống, cố TBT Lê Duẩn sẽ
hoàn toàn ủng hộ những việc mà con trai mình làm.
LKT:
Tôi nghĩ thậm chí còn lớn hơn thế, nếu ông còn đủ thời gian. Tôi có nói với người
bạn ở Đại sứ quán Mỹ là một trong những cái mà ba tôi tiếc, và tôi cũng tiếc là
ba tôi chưa có dịp đến một đất nước tư bản. Hồi đó ba tôi rất muốn đi Pháp,
nhưng không được. Nước duy nhất ngoài các nước XHCN mà ba tôi đi là nước Ấn Độ.
Nhưng mặc dù chưa đi, ba tôi vẫn hiểu và vẫn đang cố gắng làm là cải biến cái
cũ, cải biến những cách hiểu cứng nhắc về CHXH.
Tôi từng nói rất nhiều lần về câu chuyện Giá – Lương
– Tiền. Ở thời điểm khó khăn, người ta phê phán Giá – Lương – Tiền. Nhưng Giá –
Lương – Tiền là cái gì? Giá – Lương – Tiền là sự cố gắng của chúng ta trong việc
xóa bỏ sự bao cấp, để không còn chuyện giá mậu dịch thế này, còn giá ngoài lại
thế kia. Giá – Lương – Tiền là một cú sốc, đánh động cả xã hội, bẻ ngoặt suy
nghĩ của người ta, buộc người ta phải suy nghĩ khác đi.
Trận Mậu Thân 1968, tổn thất của mình rất lớn, nhưng
nó bẻ ngoặt cuộc chiến sang một giai đoạn khác và tiến đến thắng lợi. Trong
kinh tế, có thời điểm đã có một đòn choáng váng như vậy. Chúng ta phải chấp nhận
hi sinh. Nó đã gây ra sự đảo lộn về mọi cái, nhưng cái được là chúng ta đã thay
đổi được suy nghĩ của xã hội, hướng cái suy nghĩ đó sang một hướng khác. Làm điều đó không đơn giản! Liên Xô, Tiệp, Ba
Lan, khi thay đổi cơ chế, họ “tung tóe” bằng mấy lần Việt Nam , và họ phải trả giá bằng sự
thay đổi chế độ. Còn chúng ta không làm cái đó. Tự chính chúng ta thay đổi và
kiểm soát sự thay đổi.
Tôi phải nhấn mạnh rằng mỗi thời kỳ đặc biệt, nó có
một cái đúng riêng. Anh không thể nói thời bao cấp là sai. Tôi nói ví dụ này: Tại
sao đứa bé trong bụng mẹ có miệng mà không ăn, lại ăn qua dây rốn? Vì đó là thời
kỳ đặc biệt của nó. Thằng anh ở ngoài cũng không thể ích kỷ so bì: tại sao mày
sống xấu thế, mày có miệng mà không ăn, mà lại bắt mẹ nhai, mẹ nuốt rồi để cho
mày? Không thể nói thế được. Nhưng khi đứa bé ra đời, nếu nó mang theo cuống rốn
để ăn, thì lại không đúng. Cho nên cái đúng của thời kỳ kia là gì? Thời chiến
tranh, nếu chúng ta chia ruộng đất, nếu chúng ta không đưa vào tập thể thì ai sẽ
là người đi đánh giặc? Ai đi đánh giặc sẽ sẵn sàng hy sinh? Chúng ta đã làm ra
cơ chế đó, và chỉ như thế mới đủ sức đánh giặc. Nhưng chúng ta không thể duy
trì cơ chế đó mãi được.
Khi Liên Xô chất vấn ba tôi về việc cho xí nghiệp định
giá sản phẩm, họ nói: các đồng chí mà cho phép làm như vậy là các đồng chí giống
tư bản rồi. XHCN chúng ta không vậy, XHCN chúng ta có ủy ban vật giá nhà nước
và ủy ban vật giá đó quyết định giá cả. Ba tôi đã giải thích: chúng tôi khác
các đồng chí ở chỗ nhà nước không thể cung cấp tất cả cho nhà máy, cái chúng
tôi cung cấp chỉ là một phần nhỏ thôi. Phần nhỏ đó chúng tôi định giá được.
Nhưng phần lớn còn lại, xí nghiệp phải lo bên ngoài, họ phải tự định giá. Vì
cái nhỏ như vậy thôi mà chúng ta đối chọi với Liên Xô. Nhưng chúng ta phải đối
chọi thế nào cho hợp lý? Vì lúc đó Liên Xô đang giúp ta rất nhiều cái: cung cấp
máy bay, phân bón, họ sẽ cắt hết nếu họ thấy họ đang giúp một ông mà không biết
ông ta thành cái gì? Mình phải chứng minh cho họ thấy là cái mà chúng ta đang
làm là cái mà rồi tất cả đều phải nghĩ đến.
Trong những lần ngồi ăn với các nhà lãnh đạo Liên
Xô, ba tôi luôn tranh luận với họ. Ông nói: Có lẽ đối với những Đảng, những nước
anh em, họ sẽ tìm một cách riêng của họ để đi lên, chứ không thể như chúng ta
được đâu. Các ông Liên Xô không đồng tình. Họ nói: Có nhiều con đường, nhưng Lê
-Nin khẳng định đây là con đường duy nhất đúng. Lúc đó ba tôi chỉ cười, im lặng
không nói gì. Đến giờ tôi hiểu ba tôi đúng, hoàn toàn đúng. Tôi nói thế này nhiều
người không hiểu sẽ nói con thì bao giờ chẳng khen cha. Nhưng tôi sống ở đó,
tôi đã chứng kiến ông nghĩ gì, nói gì, làm gì. Và thực tế đang diễn ra nó dần dần
đúng với những cái mà ba tôi hình dung.
Trên tạp chí “Xưa và Nay” có đăng một bài của tác giả
Đinh Phong nhận định về tình hình kinh tế vào năm 1976. Ông Đinh Phong đã nói rằng:
thực ra ông ấy đã không nghĩ rằng ông Lê Duẩn lại có một tư tưởng như vậy vào
thời đó. Nhưng thực tế thì về sau những gì thực hiện không đúng được. Không phải
cái gì ba tôi muốn làm, cũng làm được đúng như ý ông muốn.
PV:
Đó là lý do đến giờ vẫn còn những đánh
giá rất khác nhau về cố TBT Lê Duẩn?
LKT:
Anh Nguyễn Anh Tuấn khi còn làm TBT báo Vietnamnet đã từng bị một cô chuyên gia người Mỹ đã gọi
điện nói là: “Chúng mày đang có những
cái nhầm lẫn cơ bản. Tao nghiên cứu thì tao thấy người đổi mới đầu tiên ở Việt Nam là
Lê Duẩn. Chúng mày đang có những cái nhầm lẫn cơ bản”. Cô ấy viện diễn ra những
gì cô đọc được. Sau này anh Tuấn có trao đổi với tôi: ‘Trước đây em nghĩ về ông
già khác. Nhưng khi em theo những tài liệu mà cô ấy hướng dẫn thì em hiểu
khác”.
Hồi đó tôi đi chơi ở nhà một số người bạn, có những
chuyện rất đau lòng. Ông bà, bố mẹ bạn tôi biết tôi là con ai, cứ cố tình nói đổng
lên: “Dân tình khổ lắm! Có ai biết không?”. Tôi biết họ cố tình nói để cho tôi
nghe. Tôi có mang điều đó về kể với ba, ba tôi nói: “Những cái khó khăn nhất của
dân tộc qua rồi. Những cái như bây giờ sẽ qua”. Tôi hình dung ra những điều ba
tôi nói như sau: nếu đất nước ta không giải phóng, đất nước ta hiện giờ có thể
khó bằng vạn lần Bắc Triều Tiên bây giờ. Khi nhìn Bắc Triều Tiên, tôi thấy những
điều ba tôi nói là đúng: cứ mỗi một năm không giải phóng được, sẽ có bao nhiêu
người chết? bao nhiêu mất mát? Mỗi năm không giải phóng được, cái khoảng cách của
miền Nam
– miền Bắc càng lớn lên.
Một lần tôi sang Hàn Quốc, được ông ĐBQH Hàn Quốc tiếp.
Tôi hỏi: “Ông sang Việt Nam ,
ông thấy kinh tế Việt Nam
cách Hàn Quốc bao nhiêu năm?”. Ông ta trả lời: “Chừng 30 năm”. Tôi hơi buồn khi
ông ta nói thế. Nhưng ông ta nói tiếp một câu: “Thế nhưng về thống nhất đất nước,
chúng tao cách chúng mày không biết bao nhiêu năm!”. Tự nhiên tôi thấy lòng
mình đầy tự hào. Có lẽ chỉ có người ngoài, những người đồng cảnh, người ta mới
nhìn thấy cái vĩ đại của một cái dân tộc khác.
Lần đầu tiên tôi sang Mỹ, nhìn nước Mỹ giàu có, gần
như làm gì cũng được: một bãi cát sa mạc, họ muốn trồng 1 thảm cỏ, họ làm được;
Nước đang ầm ầm, nhưng lửa phun lên được. Toàn những cái trái chiều, toàn những
cái nghịch lý, toàn những cái không thể, họ đều làm được. Giống như là họ có
quyền lực có thể thay đổi thế giới. Tôi nhận ra nước Việt Nam không thể tình cờ thắng Mỹ được.
Mình phải mạnh hơn Mỹ một điều gì đó. Tự nhiên tôi bước đi đầy tự hào, thấy ngực
mình ưỡn ra, và thấy mình – một người Việt Nam nhỏ bé, trở nên to lớn bên cạnh
những người Mỹ to lớn. Theo nguyên lý, khi A lớn hơn B, thì 2A phải lớn hơn 2B,
3A càng phải lớn hơn 3B. Nhưng trong cuộc chiến tranh của chúng ta, A lớn hơn
B, nhưng 2A chỉ bằng 2B và 3A có thể nhỏ hơn 3B. Khi anh liên kết những cái lớn
lại, nó có thể trở thành một cái nhỏ hơn. Quy luật đó áp dụng với chính cuộc
chiến của Việt Nam .
Và để hiểu nó, phải hiểu một cách thông minh. Người Mỹ không hiểu tại sao những
người Việt Nam đi chân đất,
lại thắng được họ - những người đi giày, họ không hiểu nổi tại sao người Việt Nam
ngô nghê lại thắng họ? Tôi có nói với những người Mỹ: “Các ông cứ thử một lần
chống lại một kẻ thù bên ngòai mạnh hơn các ông 1000 lần đi. Các ông toàn chống
lại những người yếu hơn. Các ông phải chống lại những người mạnh hơn các ông,
các ông mới hiểu chúng tôi”.
Người Mỹ đã nói rằng họ nghiên cứu và phát hiện ra người
Việt Nam
rất thông minh. Thông minh ở chỗ họ có thừa lòng dũng cảm, nhưng cũng thừa khôn
ngoan để không lao vào chỗ chết. Họ cố gắng giảm thiểu thương vong ở mức thấp
nhất. Vì chúng ta biết tổ chức, chúng ta đã thắng trong cuộc chiến mà nhiều dân
tộc khác thất bại. Người Mỹ nói với tôi: “Nếu các ông chỉ có lòng dũng cảm, bom
đạn của chúng tôi sẽ chà đạp lên lòng dũng cảm”. Nhưng ngoài sự dũng cảm, người
Việt Nam
còn có nhiều thứ khác. Chúng ta có nhiều phẩm chất khác, và vào một cái thời điểm,
mọi phẩm chất đó ở trong chúng ta tụ hội, khiến chúng ta mạnh hơn chính chúng
ta thực sự, và chúng ta làm được một điều kỳ diệu, kỳ diệu nhưng thật ra lại rất
hợp lý. Cha tôi nói: “Nhiều người theo đạo họ không sợ chết, vì họ nghĩ khi chết
họ được sang một thế giới khác. Người Cộng sản cao hơn họ ở chỗ, người Cộng sản
biết cuộc sống chỉ có một, nhưng họ vẫn không sợ chết”. Họ sẵn sàng hy sinh cả
cái quý nhất của mình, nhưng không có nghĩa họ không cố gắng gìn giữ nó. Vì vậy
phẩm chất của người Cộng sản cao hơn người khác.
PV:
Trước những tiếng nói trái chiều về cố
TBT Lê Duẩn, ông đã từng nói: “Cha tôi là một người Cộng sản chân chính với
nghĩa đúng nhất của từ này”. Tôi rất thích cách ông bảo vệ cha mình trước những
tiếng nói trái chiều, có thể trong đó có sự chủ quan của một người con, nhưng
không thiếu những lập luận chính xác. Nhưng tôi thực sự muốn hỏi ông về cảm
giác của ông trước những điều người ta nói về cha mình?
LKT:
Tôi nghĩ lịch sử là công bằng. Như ông Nguyễn Trãi dù có chi di tam tộc, thì dù
mất cả hàng trăm năm, lịch sử vẫn không cưỡng lại được, vẫn phải công nhận ông.
Với ba tôi, tôi luôn cố gắng nhìn ông như một nhân vật lịch sử. Tôi cố gắng
tách phần ruột thịt ra, để nhìn ba tôi như một con người, xem họ sống thế nào,
nghĩ thế nào. Muốn nói gì thì nói, lớp người như cha tôi là một lớp người đặc
biệt, không phải lúc nào cũng xuất hiện trong lịch sử dân tộc.
Có một cái hay là người bố khó giả dối với con cái
mình. Rất nhiều người ra ngoài nói thế này, nhưng về lại nói với con cái thế
khác hoặc vô tình con cái nhìn thấy họ khác. Tôi thấy ba tôi sống thực với tất
cả những gì mà ba tôi trăn trở, với tất cả những điều ý nghĩa của cuộc đời ông.
Ba tôi luôn kể một câu chuyện về bà nội. Bà nội tôi đi ngang qua một ngôi nhà,
họ có một nồi khoai to, bà nội tôi ước: “Trời ơi, bao giờ mình có một nồi khoai
to như thế?”. Ba tôi đã khóc, khóc kinh khủng. Mỗi khi ra đường, ông luôn thấy
trong những người nghèo kia có mẹ mình ở đó. Cả đời ông phấn đấu làm sao cho
con người không nghèo nữa. Những cái đó là những cái rất thật về con người ba
tôi. Như ba tôi đã từng nói: “Người Cộng sản đi ra đường nhìn thấy một người đẩy
xe bò mà không biết xót xa thì không còn là một người Cộng sản”.
Một lần ba tôi sang Liên Xô lúc chúng tôi đang học ở
đó. Tôi ở bộ đội, nhưng họ vẫn phát cho một bộ comple, cà- vạt, ba tôi nhìn và
nói: Nhìn mấy đứa này người ta bảo chắc không phải con của ba mất. Thật ra tôi
không khác so với những sinh viên khác ở Liên Xô. Nhưng tôi hiểu ba tôi muốn
nói điều gì đó: tôi không khác với những sinh viên ở Liên Xô, nhưng tôi khác so
với những người đang ở trong nước.
Năm 1974, mẹ tôi từ miền Nam ra và chuẩn bị sang Liên Xô chữa
bệnh. Trước khi đi, mẹ thấy em tôi đi đôi dép cao su chật lên chật xuống, nên gọi
em vào: “Lại đây mẹ đo chân cho. Sang đó có đôi giầy nào mẹ sẽ mua cho”. Tự
nhiên ba tôi quát: “Giầy gì mà giầy? Ở ngoài kia người ta còn không có dép mà
đi”. Mà em trai tôi là đứa con mà ba tôi yêu chiều nhất.Trong hồi ký của mình,
mẹ tôi có viết lại chuyện đó. Mẹ tôi đã rất tủi thân. Mẹ đã rất sững sờ khi bị
ba tôi mắng, vì ba mẹ tôi người Nam kẻ
Bắc, 10 năm mới gặp nhau. Những cái đó
ba tôi thể hiện với vợ con mình, không phải với người ngoài, ông đâu cần phải
giấu diếm điều gì về con người ông.
PV:
Nhắc đến cái tên Lê Kiên Thành, người ta
có thể đưa ngay ra những cái gạch đầu dòng: Con trai của cố TBT Lê Duẩn. Là người
đầu tiên sáng lập ra ngân hàng Techcombank, một trong những ngân hàng lớn nhất
hiện nay. Là một doanh nhân thành đạt nhưng lại rất tâm huyết với các vấn đề
chính trị xã hội…Trong những điều đó, cái gì đúng là Lê Kiên Thành nhất, và còn
điều gì thiếu?
LKT:
Tôi không biết bên ngoài họ nhìn tôi ra sao, nhưng nhiều người quanh tôi nhận
xét: tôi quá hiền để làm kinh tế, cũng quá hiền để làm chính trị. Những điều họ
nói về tôi, không phải là ca ngợi, mà có lẽ “chê” nhiều hơn. Hiện nay, tôi có
làm tổ trưởng dân phố. Có những việc con con, không ai chịu làm thì tôi làm. Đó
có lẽ là “chức vụ” cao nhất của tôi về mặt chính quyền.Làm kinh tế đôi khi phải
lạnh lùng, tàn nhẫn, không được để tình cảm xen vào thì mới dễ thành công. Làm
chính trị trong một giai đoạn nào đó có thể phải có thủ đoạn: chắc là thế, hoặc
người ta bây giờ hình dung như thế. Tôi đều không có cả hai cái đó. Nên có lẽ
nhận xét của mọi người về tôi là đúng. Mình rất khó để tự hiểu mình là ai. Có
khi người ngoài lại hiểu mình hơn.
PV:
Ông từng nói ông tự hào “là con của một
người Cộng sản chân chính với nghĩa đúng nhất của từ này”. Ông sinh năm 1955.
Thời điểm này, sau khi cố TBT Lê Duẩn mất gần 30 năm, ông cũng đã gần 60 tuổi,
đã lên chức ông nội. Vậy nhìn lại chặng đường ông đã sống, đã trưởng thành, đã
phấn đấu cho những gì ông cho là đúng, và đã đạt được những thành công như ông
đang đạt được: ông đã thấy mình sống xứng đáng là con của một người Cộng sản
chân chính chưa?
LKT:
Chưa!
PV:
Tại sao?
LKT:
Rất nhiều việc mà tôi muốn làm, hoặc có thể làm, nhưng chưa thể làm được, vì
nhiều lý do. Nhưng cái đích của tôi là luôn cố gắng trở thành một người tốt. Có
thể tôi chưa làm được những điều ba tôi muốn, hoặc tôi đã làm nhưng chưa được
như ba tôi kỳ vọng, nhưng tôi vẫn luôn hướng tới những điều đó, như là cái đích
của đời mình.
(
còn tiếp )
5 nhận xét:
Nếu đọc hồi ký của Đoàn Duy Thành thì cũng sẽ thấy đúng là TBT Lê Duẩn là người đổi mới đầu tiên.
Anh thật sự xứng đáng là con trai ông già anh!
Bài sưu tầm này rất hay, nó càng hay hơn nữa khi cả nước đang sống trong khung cảnh tham nhũng đặc sệt, nhơ nhớp, không giống ngày trước các lãnh đạo vì dân vì nước, một lòng với dân nước,(giàu sang hơn dân thì cũng chẳng có gì). Nay thì khác hẳn, tạo nhiều bi quan cho dân chúng.
Ngày xưa có nghe thông tin có tư tưởng bài Lê Duẩn, nhưng những người đó bây giờ chắc phải hối hận lắm vì LD là một người CS tuyệt vời. Ông không có dinh thự cao sang, không có nhà thờ tổ vĩ đại như các LĐ bây giờ. Xét về CT, mong sao trở lại như ngày xưa.
LKT trả lời phỏng vấn hay lắm.
"Thứ nhất anh Ba, thứ nhì nha khí tượng" - thành ngữ những năm 80
Nói vậy dân kêu vì dân quen được nhà nước nuôi (bao cấp mà!), nhưng không Giá-Lương-Tiền là chết thật!
Đăng nhận xét