Sau 1975, năm nào nghỉ hè tôi cũng về quê. Hè năm cuối, xin được tiền ông già mua chiếc 67 màu đỏ ớt, có dáng gọn, đẹp như khẩu súng lục. Phi lên trường.
Là học viên nên phải gửi xe ngoài Vĩnh Yên. Chủ nhật phóng xe lên Việt Trì hay dạo phố Vĩnh Yên là bọn học viên ĐHQS phục lác mắt. Có lẽ vì có xe nên nhiều em ở phố mê(?). (Cái xe 67 đẹp như thế ngày ấy chả khác gì "xe đua 2 cửa" BMW, Mercedes bây giờ!).
Lần ấy tranh thủ về HN. Chiều tối chủ nhật phi lên trường. Khoảng 8g qua chắn tầu gần ga Phúc Yên thì thấy có người vẫy vẫy. Bộ đội đi đường thấy ai khó cần giúp thì dừng. Xe dừng, thấy 1 ông cũng bộ đội - tay chân nhem nhuốc đứng cạnh chiếc Vespa ghẻ, nắp máy bung ra - mở miệng:
- Giúp tôi với, xe đang đi bị hỏng.
- Ai như... anh Bính phải không? - Tôi nhận ra anh giáo viên cùng bộ môn với thằng bạn tôi.
- À, Phan Nam hả? Tôi Bính đây. Chẳng hiểu sao...
Thế là dọi đèn cho anh sửa xe. Sửa mãi, đạp cũng không nổ. Tôi vào tay cũng chả được gì. Cái giống Vespa cũ là thế. Ậm ạch lắm. Nhìn đồng hồ đã gần 10g. Bí quá, tôi gợi ý: "Sửa mãi không xong. Hay là để kéo xe lên phố, tìm cửa hiệu?", "Ừ, đành vậy. Gíup nhé". Lấy trong cặp ra sợi dây dù (nghĩ bụng, chắc ông anh phòng xe hỏng mà đã chuẩn bị?), tôi buộc vào sau, kéo chiếc xe cà khổ ấy đi. Mẹ ơi, cái Vespa đã to nên nặng thế nào thì anh em biết rồi. Loạng choạng, loạng choạng. Kéo hơn cây số đến phố.
Nhưng phố xá tối thui, đã hết giờ cấp điện. Tìm mấy cửa hiệu thì họ đã đi ngủ từ lâu. Anh Bính thấy vậy, bảo:
- Thôi, Phan Nam về trước đi, gần 11g rồi. Tôi ngồi ở đây, chờ đến sáng nhờ xe chở về.
Biết không thể qua đêm với anh (vì tôi còn là học viên), mà để anh qua đêm giữa đường thì không đành, tôi lại đề nghị: "Thôi, để em kéo xe anh". "Còn xa, Phan Nam ạ, gần 20km nữa", anh lắc. "Cứ đi đi. Có gì xảy ra thì còn có 2 người, để anh 1 mình không đành. Lỡ...". Và anh đã nghe tôi.
Tôi đã kéo xe anh về. Quãng 4g sáng thì đến cổng Bảo Sơn (khu giáo viên). Dừng xe thấy máy nóng ran, nhổ nước bọt vào máy nghe tiếng xèo xèo. Tháo dây nối và phải phóng về sớm vì sáng đó chào cờ. Anh Bính cứ luôn miệng cảm ơn, còn tôi thì nói, có gì đâu vì anh cùng bộ môn với bạn tôi.
Chuyện không dừng ở đó. Gửi xe rồi chạy về đơn vị. Mấy hôm sau lấy xe chạy thử thì ôi thôi, máy bó cứng, không nổ. Đẩy xe ra tiệm sửa xe của thằng Hòa ở Vĩnh Yên thì cũng thấy anh Bính đưa Vespa ra. Anh nói: "Xe mình hỏng điện nên không nổ được".
Còn Hòa sau khi khám xe tôi, nói: "Xe bác Nam chạy thế nào mà cạn hết cả dầu rồi. Bó máy là phải. Phải bổ máy". Lúc đó anh Bính ái ngại: "Chỉ vì kéo xe tôi. Thôi Hòa giúp sửa xe, có gì tôi chịu tiền sửa". Ngeh anh nói vậy, tôi lắc đầu: "Có gì đâu. Giúp được anh là tốt rồi, vì anh là bạn của bạn em".
Đó là kỉ niệm của tôi với anh Bính.
Thật ra ngày ấy xưng hô "anh - em" vì tôi còn là học viên. Khi ra trường, biết cùng xêm xêm tuổi với nhau nên tôi xưng "ông - tôi". Sau này gặp nhau là ông Bính lại nhắc lại chuyện kéo xe.
Tôi nhớ có 1 lần ông Bính vào SG, đến xưởng tôi chơi. Vô tình gặp Phúc Chiến đưa con từ Huế vào thi đại học. Chiến và ông Bính từng cùng bộ môn ở ĐHQS. Vừa là đồng nghiệp, vừa là chiến hữu, hơn nữa vì quý bạn Trỗi mà ông Bính rút ví 500 tặng cháu để thi đậu. Chắc kỉ niệm này Chiến chưa quên?
Nhân ngày giỗ đầu của anh, xin ghi lại 1 kỷ niệm.
PHAN NAM
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- SINH VIÊN QUÂN SỰ CÙNG NHỮNG CHUYẾN TẦU (KQ)
- Nghề xin ăn không chỉ có ở VN (ST: Trần Đình Ngân)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010
Chuyện của tôi với anh Bính (P.Nam)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
7 nhận xét:
Hoan hô PN có bài cho BT5!
BBT
Hoan hô BBT đã động viên, lôi kéo được cái anh PN nặng gần tạ lên Blog k5.
Ngày ấy ko biết PN có xe H67 mà mượn, đi oách ra phết.
Thắng
Chao anh PN .Mong được đọc thêm nhiều bài khac của anh.Câu chuyện rât thú vị và cảm động.Cấu chuyện cũng gợi lại cho tôi nhiều kỷ niệm ở Vĩnh Yên
Tiếc quá , khi PN có xe thì mình ra trường rồi. Không thì thể nào cũng mượn, biết đâu lại cưa được mấy em Vĩnh Yên ?
Nh.Tinhvi
Tôi vừa là anh vừa là thầy. Một lần PN rủ đi Việt Trì, lên trường Trung cấp Hóa chất. Chả hiểu ông em cưa cẩm thê nào mà cô Ngà (bạn gái, sinh viên tại đây) đi nấu nồi nước nóng mang lại rửa chân cho ông em. Tôi phát thèm.
Còn hôm cùng PN ra chợ Vĩnh Yên mua thịt, cá về nấu ăn chiều thứ 7. Ông em tạt qua mẹt của bà bán trứng, bảo tôi chờ 1 tí. Em lấy mấy quả trứng bỏ vào túi xách, không trả tiền nong gì cả, ôm má bà cụ hôn đến chụt 1 cái. Thế là xong. Mẹ ơi, hay thế!
Còn lần hắn phải thi lại môn Chi tiết máy. PN bào, khi nào thấy ông thầy sắp đi thăm người yêu thì anh báo em. Tôi "phím" (từ mới) cho PN. Cậu lên đúng sáng chủ nhật, khi thầy sắp xuống Phúc Yên thăm bạn gái. Thầy bí quá, cho anh ta ngồi trong phòng làm bài... (Tôi sẽ có chuyện dài viết tiếp sau).
Trần Đình Ngân
Ko hiểu PN đẻ vào giờ nào mà chuyện gì cũng hên, luôn được "Quí nhân phù trợ". Vậy mà hồi năm 87 nghe nói PN bị dính vì bán vũ khí. Bây giờ mới biết PN quả là nghịch như quỷ.
Thắng
Bac Quoc oi, Phuc doc may bai cua anh Phan Nam thay vua vui, vua cam dong. Phuc thay anh Nam viet anh Bi'nh vua mat duoc 1 nam a? Phuc van nho anh Bi'nh giao vien cung bo mon Vo tuyen voi anh Quoc. Anh Bi'nh hien lanh,gian di.Tiec that.
Cac anh Phuc Chien,Tan Loi,Le Binh van khoe chu? Anh Khoi Diec cung o Sai gon a?
Phuc - Mat
Đăng nhận xét