Vợ chồng hắn mới cưới nhau chưa tròn một năm. Son rỗi. Một hôm đẹp trời nàng đề nghị:
- Chiều thứ bảy tới đây mình đi ăn hiệu rồi đi xem phim.
- Có lý!
Chiều thứ bảy nàng đang trang điểm và đợi hắn đi đâu đó ngoài phố trở về. Hắn trở về mặt tươi như hoa, trên tay là mấy gói bỏng ngô, một đĩa DVD và một hộp khăn giấy.
- Mình đi thôi chứ anh?- Đi đâu? À! Mà anh đổi ý rồi. Không đi ăn hiệu, mà cũng không đến rạp chiếu phim. Thay vì đi ăn hiệu, chúng mình ăn bỏng ngô. Bỏng ngô rất tốt cho sức khỏe, giàu chất chống ôxy hóa đến mức ngạc nhiên, giúp giảm nguy cơ mắc bệnh ung thư, tiểu đường và tim mạch. Mình còn trẻ nhưng cứ phòng xa vẫn hơn. Vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim. Như vậy cho tiện.
- Phim gì?
Hắn chìa đĩa DVD ra:
- Đây là đĩa phim “ Đường Sơn đại địa chấn”, phim của đạo diễn Phùng Tiểu Cương. Bộ phim làm lay động mọi giác quan, đem đến nhiều cung bậc cảm xúc và làm rơi lệ không biết bao nhiêu khán giả.
- Còn hộp khăn giấy?
- À ừ! Đấy là anh phòng xa, bởi vì khi xem phim thế nào em cũng khóc.
Sau câu chuyện ấy nàng bắt đầu ngờ có thể hắn là một người hà tiện. Mới nghi ngờ thôi, mức độ nặng nhẹ thế nào còn phải xem xét. Cũng như bác sĩ xem xét những biểu hiện lâm sàng của người bệnh. Nặng thì đến mức keo kiệt như Arpagông trong hài kịch của Molière, hay anh chàng ba quan đắt quá thà chết còn hơn khi đang chìm nghỉm dưới sông trong câu chuyện dân gian. Còn nhẹ? Nhẹ thì vắt cổ chày ra nước. Dù nặng hay nhẹ cũng phải thử lần nữa thì mới kết luận được. Lần này nàng thử rủ hắn đi ăn phở.
- Chiều thứ bảy tới chúng mình đi ăn phở anh nhé.
- Nhất trí.
- Em nghe nói phố Láng Hạ có phở bò Kobe 750.000 đồng một bát, phở bò Úc 220.000 đồng một bát. Thịt bò Kobe khi vào miệng sẽ tan nhanh, vừa mềm lại vừa giòn. Cũng đáng đồng tiền!
Hắn nghe giá tiền các bát phở mà như súng nổ bên tai. Phải tìm cách từ chối thế nào cho hợp tình hợp lý đây?
- Em đừng có tin vào những chiêu quảng cáo tiếp thị của nhà hàng. Thị bò Kobe hay thịt bò Úc muốn vào Việt Nam phải có giấy phép nhập khẩu. Đã có giấy phép nhập khẩu chưa? Chưa nhé! Lấy đâu ra thịt? Vậy thì chỉ có thịt rởm. Chẳng qua bọn nhà hàng bày ra thế để móc túi các đại gia. Theo anh, muốn ăn phở ngon mình nên lên phố Bát Đàn.
Vậy là chiều thứ bảy vợ chồng hắn dắt tay nhau vào hiệu phở ở phố Bát Đàn. Hôm ấy cuối thu trời hơi se lạnh. Vì trời hơi se lạnh nên hắn chọn ngồi ở bàn đặt gần nồi nước dùng. Cho nó ấm. Mà lại tiện nữa. Chan xong nước dùng người chạy bàn không phải mang bát phở đi xa. Họ kéo hai chiếc ghế rồi ngồi xuống. Hai bát phở bò tái lăn bốc hơi nghi ngút được bưng tới đặt trên bàn. Mùi thịt, mùi hành tươi và rau thơm, vị béo ngậy của nước dùng thơm mùi thảo quả, hồi, quế, đinh hương, gừng và hành khô bốc lên ngào ngạt. Hắn nhìn nàng:
- Trông hấp dẫn đấy chứ! Em ăn nóng đi cho nó ngon.
Hắn vắt chanh, cho thêm tương ớt, nhỏ vài giọt dấm tỏi, rắc một tẹo hạt tiêu, dùng đũa đảo qua đảo lại một lúc rồi bê cả bát lên húp. Sụp soạp! Húp khéo lắm, chỉ gạn húp cái nước dùng trong suốt, béo ngậy vị xương hầm. Rồi hít hà:
- Chà! Cái nước dùng mới chánh hiệu làm sao! Tuyệt!
Người đầu bếp với tạp dề đeo trước ngực đứng cạnh nồi nước dùng đang sôi lăn tăn nở nụ cười nhìn hắn với ánh mắt thân thiện vì được khen. Ai mà chẳng thích được khen. Hắn cũng nở nụ cười nhìn lại đáp lễ rồi chìa ngón tay cái ra gật gật cái đầu để khẳng định sự khen ngợi. Rồi cắm cúi húp. Nụ cười chưa kịp dứt trên môi người đầu bếp thì nước dùng trong bát phở của hắn đã bị húp đến cạn khô. Húp nhanh lắm. Hắn vừa đặt bát phở cạn khô đó xuống bàn thì người chạy bàn đã nhanh nhẩu mang nó đến cạnh nồi nước dùng. Nước dùng thơm mùi thảo quả, hồi, quế, đinh hương, gừng và hành khô đầy trở lại trong bát phở của hắn.
Một lần nữa nàng lại phân vân khó nghĩ. Qua cái vụ ăn phở này khó có thể đánh giá hắn có tính hà tiện. Bởi vì húp nước dùng trước, ăn phở khô sau là quyền của cá nhân, tôi thấy cái gì hấp dẫn thì tôi xơi trước, chả ai cấm. Mà tôi thấy ngon thì tỏ ý khen, ai khiến anh vì được khen mà lại khuyến mại cho tôi một lượt nước dùng nữa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét