Nỗi lo sợ và ước
mơ của một người yêu nước
(Phần tiếp theo)
Phần I cuộc trò chuyện với TS Lê Kiên Thành, con
trai của cố Tổng Bí thư Lê Duẩn, đã để lại một niềm xúc động, những suy nghĩ
sâu sắc và một ấn tượng mạnh mẽ trong lòng bạn đọc. NTM số 9 xin trân trọng
giới thiệu phần tiếp theo của cuộc trò chuyện này.
PV: Kể từ sau
khi bắt “Bầu” Kiên – một người rất nổi tiếng trong lĩnh vực ngân
hàng, được cho là người có quyền lực lớn, có sự ảnh hưởng lớn với nhiều ngân
hàng ở nước ta, hiện tượng thâu tóm ngân hàng và sự xuất hiện của những nhóm
lợi ích đang là vấn đề được nói đến rất nhiều trong thời gian qua. Ông có bình
luận gì về vấn đề này?
Lê Kiên Thành (LKT): Tôi là doanh nhân và có rất nhiều bạn bè
là doanh nhân. Phần lớn họ là người tốt, luôn cố gắng đóng góp cho đất nước bên cạnh mục tiêu làm giàu cá
nhân. Tôi tin ở đâu, ở môi trường nào trong xã hội, cũng luôn có người tốt và người tốt là chủ yếu, hoặc ít
nhất bản chất họ là tốt. Nhưng nếu cách hành xử, nếu những chính sách của Nhà
nước ta không hợp lý, thì sẽ rất có thể dẫn đến việc chúng ta đẩy họ ra
xa, chúng ta làm bản năng họ ngày càng méo mó, càng xấu xí đi. Có thể xuất hiện
nhiều doanh nhân thích và biết lợi dụng vào những kẽ hở, lợi dụng sự che chở,
tiếp tay của các quan chức nhà nước,
để thao túng một phần nền kinh tế, tạo một siêu lợi nhuận cho chính bản thân
họ.
PV: Từ trước
đến nay, chúng ta vẫn biết ở các nước Tư bản Chủ nghĩa,
các tập đoàn kinh tế khi lớn mạnh đến một mức nào đó, sẽ có
thể thao túng kinh tế, sau đó chi phối chính trị, chi phối kết quả
các cuộc bầu cử, vậy việc có một bộ phận các nhóm lợi ích thao túng kinh tế và có
thể có khả năng chi phối chính trị đang xuất hiện ở nước ta, điều
đó sẽ gây ra những hậu quả gì lâu dài cho những thành quả mà chúng ta đã
xây dựng bằng cả máu xương và bao mồ hôi nước mắt?
LKT: Để nói về lâu dài, thì như TBT Nguyễn Phú Trọng đã nói, nó sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong. Chẳng đâu xa lạ,
người ta nói rất nhiều về việc các tập đoàn tài phiệt của Nga chi phối chính
trị vào cái thời Liên Xô sụp đổ. Nó sẽ lặp lại y chang như vậy ở nước ta, nếu
chúng ta không cảnh giác!
PV: Vấn đề của
nước Nga – Xô Viết ngày xưa ở thời điểm đó rất trầm trọng. Còn
chúng ta hiện nay thì sao?
LKT: Với kinh nghiệm của nước Nga, sự nguy hiểm chỉ diễn ra trong vòng
1 ngày, và sau đó nó sụp đổ. Nên việc chúng ta chưa nguy hiểm, chưa nói lên điều gì. Vì có
thể là ngày mai, ngày kia, có thể là sang năm, có thể bất cứ lúc nào… Việc nó
chưa xảy ra không thể nói lên điều gì
cả. Có thể những nguy cơ chỉ xuất
hiện trong vòng một ngày, và ngay khi nó xuất hiện, nó làm sụp đổ mọi
thứ, sụp đổ đến tận gốc rễ.
Vào giữa thập niên 80, tôi đang học ở Liên Xô.
Tình hình chính trị, xã hội bề ngoài có vẻ bình thường. Bất ngờ trên tờ báo Văn hóa có bài viết phản
ánh về phiên đại hội đầu tiên của mafia Liên Xô khiến đất nước này rung chuyển.
Bài báo viết, đại hội này được tổ chức tại cảng Ô-đét-xa có đại diện mafia quốc
tế đến dự. Sau đại hội, mafia Liên Xô đã cử đại biểu đi họp mafia quốc
tế... Sau này Liên Xô sụp đổ, mafia Nga mọc lên như nấm tạo nên một thế giới tội phạm, khủng bố, bắt
cóc, bắn giết tàn khốc... hơn hẳn mafia Mỹ hay Ý và các nước trên thế giới. Người ta nghi ngờ rằng mafia
Nga đã hình thành từ trong lòng chế độ XHCN. Thế giới có hai loại mafia:
mafia cổ điển, là những mafia phát sinh ở tầng lớp dưới đáy xã hội, bắt đầu với việc đi bảo kê
bài bạc, đĩ điếm, tầng lớp mafia đó có thể có cung điện nguy nga, có nhiều
quyền lực ngầm, nhưng họ vẫn ở ngoài vòng xã hội. Họ không bao giờ bước vào được giới thượng lưu, không bao
giờ có những ảnh hưởng có thể chi phối được giới thượng tầng của đất nước. Nó
và một số cá nhân trong chính quyền có thể có những mối liên hệ làm ăn, chia sẻ
lợi nhuận, nhưng chắc chắn nó và chính quyền vẫn luôn ở vị trí đối lập nhau.
Nhưng mafia của nước Nga xuất phát từ tầng lớp thượng lưu, từ những người có
tiền, có quyền trong xã hội. Nên mafia của Nga, khi nó hình thành đã tạo
ra một thứ mafia không giống mafia cổ điển và hung dữ hơn các mafia cổ điển, nó làm những chuyện tàn bạo
hơn mọi mafia cổ điển khác. Đó chính là mafia hiện đại.
Câu chuyện trên muốn nói rằng: chúng ta đừng quá
mải mê chống các nguy cơ bên
ngoài mà bỏ quên nguy cơ nội tại. Chúng ta có nhiều nét tương đồng với thể chế
Liên Xô cũ. Trong đó có sự tương đồng về tư duy phòng chống mafia. Tư duy đó là kẽ hở cho chúng hình
thành... Cách đây 5 năm, tôi đã từng đặt ra vấn đề “Quả trứng mafia Việt Nam
bao giờ nở?”, nhưng vì nhiều lý do, vấn đề đó tôi chưa có điều kiện chia sẻ
trên báo chí. Tôi đặt ra vấn đề này, và có liên hệ với sự hình thành mafia ở nước Nga. Người ta nói ở Việt Nam, mafia
chính là trùm giang hồ Năm Cam. Nhưng thật
ra Năm Cam có phải là mafia không? Không phải! Mafia theo đúng nghĩa của
nó là không phải. Tôi định nghĩa mafia là một xã hội thu nhỏ có tổ chức
hẳn hoi, chặt chẽ, nó có “luật pháp” riêng của nó, và cái “luật pháp” này tồn
tại song song với luật pháp của một đất nước. Cái “luật pháp” của nó cũng rất
chặt chẽ, vì nó ảnh hưởng quyết định
sự tồn vong, sự sống còn của nó. Mafia bao năm qua vẫn tồn tại ở cả
những nước tiên tiến nhất, bởi vì nó có kết cấu chặt chẽ như một “xã hội mafia”. Những Năm Cam, Dung
Hà như ở Việt Nam, tôi nghĩ đó mới
chỉ là những liên kết, những móc nối để cùng chia sẻ lợi ích, lãnh thổ,
dựa vào nhau để sống, chưa phải là một xã hội mafia. Nhưng đến một lúc nào đó, những nhóm liên kết này sẽ
thấy rằng nếu họ không tổ chức lại, họ sẽ bị đánh sập, và cái đó chính là cái
nguy cơ hình thành một xã hội
mafia, như mafia Nga. Tôi chỉ sợ
điều đó sẽ xảy ra ở Việt Nam, và tôi nghĩ ở Việt Nam, đang có “quả trứng mafia”
đó rồi, chỉ là bao giờ nó sẽ nở? Việc chúng ta cần phải làm là làm sao ngăn
chặn, không cho nó có cơ hội được nở!
PV: Khi ông
suy nghĩ về vấn đề “quả trứng mafia ở Việt Nam bao giờ nở?” từ 5 năm trước, cho
đến thời điểm này, ông đã nhìn thấy “quả trứng mafia” đó ở đâu trong xã hội
Việt Nam, hay đó chỉ là sự thổi phồng, lo xa?
LKT: Không phải là lo xa, không chỉ là cảnh báo mà
tôi thấy hồn vía mafia đã ngay bên chúng ta. Chúng ta chưa nhìn tận mắt, bắt tận tay bởi vì Việt
Nam hiện chưa có mafia thực thụ. Nó
mới đang là hồn vía lượn quanh “quả trứng” mafia sắp nở mà thôi. Nói ra cụ thể
thì rất khó. Nhưng từ trong
tài chính, sản xuất, xây dựng, nói chung là tất cả các lĩnh vực của nước ta,
tôi đều nhìn thấy những mầm mống, những điều kiện để có thể phát sinh
những “quả trứng” đó, giống như Liên Xô trước đây. Ở những nước như Việt Nam, mafia không đi lên từ đĩ điếm, từ thuốc phiện, vì con đường
đó sẽ rất lâu, mà có lẽ nó đi lên từ những tầng lớp khác, đó mới là điều nguy
hiểm. Nói tóm lại, “quả trứng mafia” hình thành ở những nơi có lợi nhuận, chính xác hơn thì phải là
những nơi siêu lợi nhuận, và nó chỉ
chờ cơ hội để “nở”!
Xét những vụ trọng án trong 20 năm qua, ta thấy sự
xuất hiện những tổ hợp tội phạm có tính chất “tiền mafia”. Đó là chính khách,
quan chức liên minh với xã hội đen. Các vụ án kiểu này ngày một lớn về quy mô,
chặt chẽ về tổ chức, nguy hiểm về hành vi và trầm trọng về tác hại. Những vụ
Trần Đàm, Khánh “trắng”, Năm Cam... và PMU 18 đã cho thấy: một số chính khách
nắm giữ một số bộ phận quan trọng của đất nước như thứ có mặt trong liên minh với những ông
trùm trong nhiều lĩnh vực. Trên thực
tế, chúng ta cũng thấy có rất
nhiều những chính khách cấp cao có hàng tá con nuôi, con đỡ đầu, em kết nghĩa
hay “hàng đàn” cháu “xã
hội”... là những “đại gia” tài sản kếch sù, quyền lực khuynh đảo nhưng làm ăn
đầy tai tiếng, không học hành, không địa vị, thậm chí xuất thân từ lưu manh. Họ
có quan hệ với nhau từ kín đáo đến công khai. Từ đây, rất nhiều những hồ sơ tội
phạm có thể bị làm sai lệch, nhiều bài báo bóp méo sự thật, nhiều trận bóng đá
quốc gia, quốc tế được sắp đặt tỷ số; nhiều dự án kinh tế, quyết định của cơ
quan Nhà nước được ban hành theo ý
muốn của các tổ hợp tội phạm đó. Trầm trọng hơn, những tên tội phạm chuyên
nghiệp lại có thể ứng cử vào cơ quan
dân biểu, trở thành các nhà từ thiện, hảo tâm, các doanh nhân thành đạt... Hình
hài của mafia rõ ràng hơn khi các tổ
hợp ma quỷ này có một khối lượng tài chính lên đến hàng trăm triệu USD do phạm
tội mà có...
PV: Nói như vậy tức là ở Việt Nam, những ổ nhóm xã hội đen đã có thể
mua hoặc cài đặt người vào chính quyền và đã có khả năng kiếm được rất nhiều
tiền. Chúng có thể trở thành mafia hay không chỉ còn là vấn đề chúng biết cách
xây dựng những nguyên tắc, luật lệ riêng hay không mà thôi. Theo ông thì vì sao
chúng chưa làm việc đó và nếu
có thì nguy cơ này thế
nào?
LKT: Hiện chúng ta chưa có mafia là do chúng chưa “chín muồi”. Sự “chín
muồi” đó thường hình thành theo những quy luật chung và dựa vào “thời cơ” riêng của chúng tại mỗi quốc gia. Quy
luật chung là: xã hội phát triển đến đâu thì tội phạm phát triển đến
đó.Ví dụ khi tham nhũng hay bảo kê mà chúng có vài tỷ đồng, chúng sẽ mua bất
động sản. Có vài chục tỷ thì gửi ngân hàng nhưng khi có tới vài trăm, vài ngàn tỷ đồng thì chúng sẽ rửa tiền, sẽ chuyển ra nước ngoài. Tương tự như vậy, người ta đánh bạc, cá độ ở mức nhỏ thì có
thể chơi ở cơ quan, ở khu phố, ở Hà
Nội hay ở Việt Nam nhưng đến
một mức khổng lồ thì phải chơi
với những nhà cái quốc tế...
Đó là sự lớn dần tự nhiên của tội phạm... Mặt khác, đứng trước sự đấu tranh của
xã hội, đến một ngày nào đó, giới tội phạm dù siêu quyền lực cũng sẽ
hiểu rằng chúng không phải là bất khả xâm phạm. Và theo luật sinh tồn, chúng sẽ
phải tìm cách tự bảo vệ... Nghĩa là chúng sẽ tự ý thức, tự chuyển đổi tư duy.
Cơ hội để chuyển từ tư duy đến thực tế của chúng không khó bởi chúng có tiền và
quyền lực. Một phần tài sản của đường dây tội phạm vụ PMU 18 đã có thể gấp 5-7
lần thu ngân sách cả năm của một tỉnh. Với lượng tài chính ấy, với quyền ấy thì chúng có thể làm được rất
nhiều việc về mặt tổ chức... Một khía cạnh nữa là những tổ chức tội phạm quốc
tế không ngừng mở rộng địa bàn, chân rết khắp thế giới. Chúng giống như các nhà đầu tư mở rộng thị trường. Đến
một ngày chúng sẽ có mặt ở Việt Nam. Kẻ đón rước chúng chính là những tổ chức tội phạm đang có trong nước.
Chúng ta không nên lầm hiểu là xã hội XHCN của
mình tự thân đã có “vắc-xin” phòng ngừa mafia. Theo tôi, nếu một Nhà nước XHCN có quá nhiều tham nhũng, không có
biện pháp hữu hiệu ngăn chặn sự thoái hóa cán bộ cũng như dùng người kém đức
tài thì xã hội ấy còn màu mỡ cho mafia hơn là xã hội tư bản. Hiện
nay nhiều người cho rằng mafia Việt Nam là một cái bóng rất xa xôi. Có người
tránh nhắc đến nó, sợ như một sự cố tình tiêu cực hóa vấn đề. Chống rửa
tiền là công việc cần nhất, dễ nhất và cũng là đầu tiên nhất để chống mafia,
thế nhưng đến nay chúng ta sau nhiều năm hội nhập toàn diện nhưng vẫn chưa có Luật này. Nghị định chống rửa tiền
đã ban hành gần như chỉ để
đối phó với đòi hỏi hội nhập. Hiện chúng ta vẫn nhận bất cứ đồng tiền
nào gửi vào ngân hàng. Các quy chế công khai minh bạch tài sản cán bộ, công
chức hay các hiện tượng “doanh
nghiệp ngoài khơi”, “công ty gia đình” không có biện pháp khống chế hữu
hiệu... Những điều đó thể hiện một tư duy quá chủ quan với mafia. Có nhiều
chính sách của chúng ta hiện nay chưa ổn, tôi nghĩ không phải do trình độ, mà
có thể là vì một động cơ khác. Tôi rất không hiểu sao chúng ta lại không cảnh
giác trước những việc đó. Vừa rồi việc Nhà nước độc quyền vàng SJC cũng là một việc tôi cho là không ổn. Những chính
sách dạng như vậy sẽ là điều kiện, là “môi trường” để những nhóm lợi ích, hoặc
nếu như chưa có nhóm lợi ích thì sẽ thúc đẩy sự ra đời của các nhóm lợi
ích để lợi dụng chính sách đó. Nghĩa là chúng ta đang tạo ra môi trường, tạo ra
cơ hội để hình thành những nhóm lợi ích đó. Hoặc có thể, biết đâu đó, những
nhóm lợi ích đó đã có sẵn rồi.
PV: Vậy chúng ta phải làm gì để ngăn chặn nguy cơ
“quả trứng” sẽ nở?
LKT: Chúng ta không thể đi từng nơi, tiêu diệt từng
“quả trứng”, vì chúng ta tiêu diệt được “quả trứng” này, sẽ có một “quả trứng”
khác mọc lên ở chỗ đó hoặc ở một nơi khác. Cách duy nhất là chúng ta không cho
những “quả trứng” ấy có môi trường để “nở”, không cho mafia có bất cứ cơ hội nào để hình thành ở
Việt Nam. Đây là thách thức toàn cầu, không chỉ của riêng Việt Nam. Người ta mới dừng ở mức khống chế nó càng
nhiều càng tốt. Theo tôi thì nguyên tắc lớn nhất trong các vấn đề xã hội
của nhân loại là hãy để cho nhân loại tự lo liệu. Nhân loại ở đây hiểu theo
nghĩa người dân. Tức là không có bộ máy nào bảo vệ xã hội tốt hơn chính người dân. Nói ngắn gọn là chỉ có xã
hội dân chủ mới có thể chống mafia tốt nhất. Họ sẽ giám sát các quan chức chính
quyền, sẽ loại bỏ những đối tượng có vấn đề. Tóm lại họ có nhiều cách làm tốt
để bảo vệ quan chức chính quyền khỏi rơi vào tay ma quỷ hay ma quỷ lọt vào chốn
công đường. Khi cắt rời được quyền lực nhà nước khỏi quyền lực tội ác thì việc khống chế nó trở nên dễ dàng hơn.
PV: Một trong
những vấn đề được nhân dân cả nước bàn luận nhiều nhất hiện nay, chính là việc
thực hiện Nghị quyết Trung
ương 4 của Đảng. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy một bầu không khí sục sôi như thế này.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy từ những tầng lớp trí thức đến
những người dân lao động bình thường nói về Nghị
quyết Trung ương 4 nhiều như thế này. Họ nói và họ hy vọng vào những
lời mà TBT Nguyễn Phú Trọng đã nói: Chúng ta phải làm trong sạch đội ngũ
Đảng, vì điều đó sẽ có tác động trực tiếp đến sự tồn vong của đất nước. Cá nhân
ông, ông kỳ vọng gì vào Nghị quyết Trung ương 4 và những gì mà Đảng đang quyết tâm thực
hiện?
LKT: Là một người dân, tôi cũng chỉ biết hy vọng. Tôi hy vọng vì tôi luôn nghĩ
rằng, bản năng của một dân tộc trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn sống. Bao
giờ cái tốt cũng là cái thúc đẩy sự đi lên của cả dân tộc. Đến một lúc nào đó,
cái tốt ấy sẽ phá vỡ mọi sự trì trệ đang tồn tại, dù sự trì trệ đó nó ẩn dưới
hình thức nào đi chăng nữa. Tôi chỉ sợ không biết cái chu kỳ tất yếu đó bao giờ
đến? Tôi chỉ sợ cái chu kỳ đó sẽ không đến khi tôi còn có thể chứng kiến nó.
Nhiều khi chu kỳ của nó chỉ xảy ra nhiều năm sau nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng.
PV: Tôi từng
nghe rất nhiều câu chuyện cảm động về những nhà Cách mạng của chúng ta trước
đây. Tôi nhớ một câu chuyện về Phó Chủ tịch nước Nguyễn Lương Bằng. Khi Nguyễn
Lương Bằng làm người phụ trách công tác tài chính cho Đảng, trong
ngân quỹ của Đảng chỉ còn hơn 20 đồng tiền Đông Dương rách nát. Ngày
ngày, ông đẩy xe mật mía đi bán, dù cho có bán được rất nhiều tiền,
nhưng cả ngày ông chỉ dám mua 1 xu tiền bánh, 1 xu tiền nước, còn lại để
dành tiền gây quỹ cho Đảng. Sau này, dù làm ở bất cứ chức vụ gì, ngay cả khi
tình hình cách mạng bớt đi khó khăn, ông vẫn không hề thay đổi. Đi đâu, tiêu 1
xu tiền nước, 1 xu tiền đò, ông cũng ghi lại. Và ông
đã đi công cán Trung Quốc với chiếc áo rách mặc bên trong chiếc áo đại cán, đến
nỗi trời nắng nóng cũng không dám cởi ra. Khi đi thăm con gái đi học, ông ra
bến xe bắt xe khách như một người dân bình thường. Thế hệ những người như Phó
Chủ tịch nước Nguyễn Lương Bằng, họ đã cống hiến, đã hi sinh, không một chút
toan tính. Nhưng nhìn vào lớp Đảng viên bây giờ, những
người như Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng khiến chúng ta vừa xót xa,
vừa phẫn nộ. Vinashin đã làm lỗ 80.000 tỷ. GDP đầu người ở Việt Nam là
khoảng 40 triệu/ năm. Gần 90 triệu người Việt Nam, sẽ phải đóng thuế bao nhiêu
lâu mới bù lỗ được cho một tập đoàn nhà nước làm ăn không hề có trách
nhiệm với nhân dân? Nhân dân sẵn sàng hi sinh cả xương máu cho độc lập dân tộc,
nhưng không sẵn sàng hi sinh cho những cán bộ nhà nước mất chất như thế. Theo
ông, điều gì khiến những người Đảng viên hôm nay đã không còn
giữ được cái tinh thần của thế hệ những người Đảng viên thời chống Pháp, chống
Mỹ - cái điều khiến người dân đánh mất nhiều niềm tin vào Đảng?
LKT: Cái này chúng ta phải hỏi những người lãnh đạo đất nước. Tôi cũng
muốn hỏi thế! Vì tôi thấy điều đó thật vô lý. Khi tôi ra nghĩa trang Hàng Dương ở Côn Đảo, ra nghĩa trang Trường Sơn
ở Quảng Trị, nhìn thấy những nấm mồ của bao nhiêu con người đã nằm xuống ở đó, tôi càng thấy điều
đó vô lý. Tại sao trong khó khăn, chúng ta đã sống tốt như thế, đã chiến đấu anh dũng và tự hào như thế. Vậy mà trong thời điểm này, khi
chúng ta đang thừa hưởng những thành quả, chúng ta có điều kiện để làm tốt hơn
thế gấp nhiều lần, mà chúng ta lại không làm được? Cái khó nhất là giành độc
lập dân tộc, chúng ta làm được, mà tại sao xây dựng đất nước trên nền tảng hòa
bình, chúng ta lại làm không tốt?
Tôi đã từng nói với nhiều người, đã từng trả lời trên báo chí: ngày xưa khi anh là Đảng viên, anh sẽ bị bỏ tù; anh là bí thư chi bộ, giặc sẽ xử
bắn; anh là Ủy viên Trung
ương, nó sẽ bắn cả nhà. Còn bây giờ, nếu anh là Trưởng phòng, anh phải là Đảng viên; anh muốn
là Bộ trưởng, anh phải là Ủy viên Trung ương. Các chức vụ trong Đảng
luôn đi với chức quyền bên ngoài, kèm theo quyền lợi vật chất. Đảng lúc này khó
còn những người dám hi sinh.
Sẽ có nhiều người cơ hội đi vào Đảng hơn. Cái “phê và tự phê” để phát triển của
chúng ta còn yếu. Chúng ta chưa dám đối mặt với những tiếng nói đối lập.
Chính điều này làm chúng ta suy yếu đi. Vì chứa trong lòng nó rất
nhiều người cơ hội. Người ta nói con
số đó là 1/3, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn phải hơn một nửa những người cơ hội có
mặt trong Đảng.
PV: Vừa rồi,
TBT Nguyễn Phú Trọng đã can đảm thay mặt Đảng, thừa nhận những tồn tại, những
yếu kém trong Đảng, thừa nhận việc chúng ta có sửa chữa được những yếu kém đó
hay không sẽ ảnh hưởng đến sự tồn vong của Đảng. Đây là lần đầu tiên chúng ta
dám nhìn trực diện vào sự lâm nguy mà chúng ta đang đối mặt…
LKT: Cũng là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy
sự nguy hiểm đó do chính chúng ta tạo ra. Hôm trước tôi có dịp nói chuyện với
nguyên TBT Đỗ Mười, tôi có nói: “Trước một sự lâm nguy, chúng ta phải có những
hành động đặc biệt. Cũng giống như là trước họa xâm lăng của đất nước, chúng ta phải tổ chức hội nghị Diên Hồng, chúng ta phải tổng động viên, phải dừng lại
mọi cái, chúng ta phải dốc hết lòng để đánh giặc. Thế còn trước sự lâm nguy của chúng ta hiện
nay, chúng ta đã làm những gì
đặc biệt? Đến giờ phút này, cháu chưa
thấy nó”. Tôi hy vọng những việc mạnh tay mà chúng ta đã làm trong thời
gian qua, sẽ là một cái sự khởi đầu cho một hành động đặc biệt nào đó.
PV: Có một sự
thật là lòng tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng đang giảm đi, với hàng
loạt những tệ nạn tham ô, tham nhũng, những bê bối về hình ảnh quan chức trong
những năm qua, là con trai của một người Cộng sản, ông có cảm
thấy buồn khi điều mà cha ông - cố TBT Lê Duẩn và thế hệ đó đã tin
vào, bây giờ đang bị lung lay?
LKT: Tôi nghĩ niềm tin đó vẫn còn, nó chỉ bị biến tướng đi ở hình thức khác. Điều đó
là điều làm tôi đau khổ. Đau khổ vì có một lớp thế hệ người ta lợi dụng sự hi sinh của nhân dân, của các
đồng chí, lợi dụng niềm tin của dân tộc để trục lợi cho họ và làm méo mó tất
cả.
PV: Người
lãnh đạo cao nhất của Đảng là TBT Nguyễn Phú Trọng đã có những hành động
thể hiện rõ sự quyết tâm trong việc làm trong sạch, vững mạnh lực lượng
Đảng: thẳng thắn thừa nhận những tồn tại, yếu kém trong Đảng và quyết tâm sửa
chữa những tồn tại đó, không ngại động chạm đến quyền lợi của các cá nhân trong
Đảng, dù cho đó là những cán bộ cao cấp. Ông có ghi nhận những nỗ lực của TBT
Nguyễn Phú Trọng nói riêng, và của Đảng nói chung?
LKT: Chắc chắn! Và tôi hy vọng chúng ta sẽ còn làm
nhiều hơn thế.
PV: Xin hỏi
ông một câu hỏi, với tư cách con trai của cố TBT Lê Duẩn và hỏi
với tư cách một người đã sống qua hai thời kỳ, cả thời kỳ chiến tranh và
thời hòa bình, một người có rất nhiều trăn trở, trong một thời điểm rất
đặc biệt, thời điểm mà Đảng đang quyết tâm làm một cuộc Cách mạng thực sự trong
nội bộ của mình, vì ý thức được đó chính là yếu tố quyết định sự tồn
vong của Đảng – xin hỏi ông trong thời điểm này, ông nghĩ gì về vận mệnh dân
tộc?
LKT: Có lẽ đây là hy vọng cuối cùng, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu lần này chúng ta
không làm được, thì có lẽ sẽ không bao giờ làm được nữa!
PV: Hy vọng
cuối cùng – ông có đang bi quan?
LKT: Tôi nhìn vào quỹ thời gian của tôi và hiểu
rằng, tôi không còn nhiều cơ
hội để hy vọng nữa, không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa, nói là cơ hội cuối cùng, hy vọng cuối cùng, có lẽ
chỉ là vì vậy. Tôi xin chia sẻ một điều rất cá nhân này, từ khi tôi có
cháu nội, thì cái khao khát làm được một cái gì đó bỗng nhiên bùng lên. Trước đó tôi nghĩ là đời mình thôi
thế cũng xong, đời con mình như thế
cũng xong, nhưng khi tôi có cháu nội, tôi bỗng cảm thấy cuộc sống thật mong
manh. Tôi băn khoăn mãi với cái ý nghĩ cuộc sống của cháu nội tôi sau
này sẽ thế nào, tôi có thể hình dung ra cuộc sống của con trai tôi và chấp nhận
nó một phần, nhưng không thể hình
dung ra điều gì sẽ đến với cuộc sống của cháu nội tôi. Việt Nam ta có một câu
rất hay: “Thương người như thể thương thân” – chừng nào anh biết thương người khác như thương chính bản thân
mình, chừng nào anh biết làm điều tốt cho người khác như chính bản thân
mình, thì sức mạnh sinh tồn sẽ trở nên rất mạnh mẽ. Đến cái tuổi này, khi nhìn
thấy một sinh linh bé nhỏ như cháu
nội tôi chào đời, cần sự bao bọc, che chở của tôi, cái bản năng khao khát được
làm cái điều thiện cho những đứa trẻ giống như cháu tôi, cho một thế hệ giống
như thế hệ cháu tôi, bỗng nhiên trỗi dậy. Trước đây tôi đi ra ngoài đường, gặp người ta bế một em bé đi ăn xin, tôi
vô cùng xót xa, nhưng bây giờ nếu ra ngoài đường, cũng gặp một cảnh tương tự,
tôi thấy không thể chịu nổi và chỉ ao ước có thể làm được điều gì đó, có
thể có sự thay đổi nào đó. Tôi nghĩ chúng ta không thể không làm gì. Chúng ta phải hành động!
Tôi vẫn tin là sức sống của một dân tộc, suy cho
cùng, là vĩnh cửu. Tôi tin không phải lúc này hay lúc khác, dù có sống trong
tăm tối, trong đau thương, đổ nát đến bao nhiêu, sẽ có những lúc sức sống của
chúng ta trỗi dậy, và vì thế, sẽ không bao giờ là quá muộn để hành động. Nhưng
tôi hy vọng, với trí tuệ của người Việt Nam, với lòng can đảm và sức mạnh tinh
thần kỳ lạ của người Việt Nam,
chúng ta đã vượt qua 1000 năm
nô lệ phương Bắc, đã vượt qua
những kẻ thù đế quốc thực dân mạnh nhất như Pháp, Mỹ, thì chúng ta cũng
biết vượt qua chính mình.
PV:
Nhưng Phật đã dạy: “Kẻ thù lớn nhất của đời
người là chính mình” – vượt qua chính mình dường
như chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng?
LKT: Vượt qua chính mình – với ý nghĩa cá nhân, là một cuộc chiến khó khăn
với từng cá nhân, nhưng vượt qua chính mình – với ý nghĩa một tập thể, thì đó
sẽ là một cuộc chiến thực sự, một cuộc chiến dữ dội.
PV: Và đôi khi
trong cuộc chiến dữ dội đó, chúng ta có thể bị thương, nhưng chúng ta vẫn nhất
định phải hành động ?
LKT: Nếu đúng như Chủ nghĩa Mác về phủ định của phủ
định, thì sau một cái phủ định, sẽ có một sự phát triển lớn. Hoa tàn đi thì sẽ
ra trái, trái già và hỏng đi thì sẽ ra hạt để nảy mầm. Quy luật đương nhiên
luôn là như thế. Chỉ có điều
là chúng ta đang sống trong thời đại này, chúng ta đủ sức không bị phụ thuộc
vào khoảng thời gian, chúng ta càng nỗ lực vượt qua chính mình trong
thời gian càng ngắn bao nhiêu, thì sẽ càng tốt cho xã hội bấy nhiêu. Ví dụ,
nhìn vào những nước chưa giải phóng,
chưa thống nhất trên thế giới, chúng ta thấy chúng ta đã giải phóng đất
nước sớm từng đó, nghĩa là về mặt nào đó chúng ta đã đi trước họ, đi trước rất
xa. Người Hàn Quốc đến giờ vẫn chưa hình dung được họ sẽ thống nhất đất nước
như thế nào và sẽ sống thế nào sau khi thống nhất. Người Bắc Triều Tiên lại càng không thể hình
dung ra được. Thời của tôi, cái gì mà không làm được, người ta đều nói “đợi đến
Thống nhất”. Nói thế để thấy việc thống nhất đất nước nó quan trọng thế nào,
khó khăn, gian khổ thế nào và chặng đường xa vời vợi ra sao. Vậy mà chúng ta đã
làm được điều kỳ diệu đó, điều khiến cả thế giới phải khâm phục. Tôi hy vọng
rằng, có thể có lúc thế nọ thế kia, nhưng khi cả dân tộc đã cùng đồng lòng,
quyết tâm, chúng ta sẽ vượt qua được
những khó khăn như hiện nay. Còn nếu chúng ta không vượt qua được, đó sẽ là một điều quá cay đắng, quá
phi lý, quá nghiệt ngã.
PV : Xin chân thành cám ơn những lời tâm huyết và
chân thực của ông!
PV làm bài này chính là cô nhà báo trẻ Tô Lan Hương. Cảm ơn cháu nhiều!
5 nhận xét:
Anh rất đúng và em Hương viết rất trúng...chỉ biết thán phục và chia sẻ!
Cám ơn anh ,em đọc xong bài này ,Như được ăn bát phở ngon vào buổi sáng chủ nhật cuối tuần hôm nay
Lần đầu đọc bài phỏng vấn chú Lê Kim Thành, cháu lại nhớ một thời công tác Đoàn đầy nhiệt huyết của mình. Chia tay với công việc đầy hào hứng ấy và nhận cho mình tấm huy chương Vì thế hệ trẻ - danh hiệu cao quý nhất của những cống hiến vì lý tưởng + lời tặng từ một người cháu rất ngưỡng mộ rằng "em bị lý tưởng dắt mũi, nhưng thế mới đúng là tuổi trẻ!".
Càng ngày cháu càng suy nghĩ hơn về những điều chú đang nói. Những hoài bão cứ dần tan...
Dạ, cháu viết nhầm : chú Lê Kiên Thành
Tuổi trẻ hạnh phúc nhất là được cống hiến. Nếu được người lãnh đạo có tầm, có tâm thì hạnh phúc ấy được nhân gấp bội lần. Còn... mà cuộc sống là thế, luôn thay đổi, nay là giai đoạn vật chất tưởng chừng nhiều nhưng văn hóa, đạo đức sa sút nghiêm trọng. Cái văn hóa, đạo đức của xã hội như thế có nguy cơ làm thay đổi cả xã hội theo chiều hướng xấu.
Đăng nhận xét