Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Một nét Hà Nội (KQ)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- TIN BUỒN
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- Nghề xin ăn không chỉ có ở VN (ST: Trần Đình Ngân)
- Cây từ Vũng Chùa (Quang Việt)
- Cái gì cũng tiền, ở đâu cũng dùng tiền.. thế mà có nơi không dùng tiền
- Chuyện thật ở thủ đô Hà Nội (Cao Thị Uyên)
Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014
Chuyện thật ở thủ đô Hà Nội (Cao Thị Uyên)
Tôi đi Hà Nội một tháng, gặp một số chuyện “độc” chỉ có ở thủ đô, mang về làm quà kể cho bạn nghe. Kể từng chuyện nhé.
Niềm tin & quốc tịch
Chồng chị là đảng viên. Chị cũng đảng viên, cả hai đều là đảng viên thứ gộc. Họ làm ăn rất tài và phất rất nhanh. Hết mua bán đất đến mua bán nhà, rồi mua bán chung cư, rồi đến chơi chứng khoán. Đầu tư quả nào trúng ngay quả đó.
Một hôm, chị nói với tôi rằng, “Chị vừa mua thêm căn hộ ở Singapore, em ạ.” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe chị nói như thế. Trước đây, tôi có nghe kể rằng chị đã mua một ngôi nhà ở Australia và một ngôi nhà nữa ở Mỹ, bang Cali hẳn hoi. Nghĩa là cho con đi du học ở xứ nào thì chị mua nhà cho chúng ở xứ đó. Trước để khỏi phải tốn tiền thuê nhà, khi học xong thì cũng vừa trả xong tiền nợ, và giá trị căn nhà cũng tăng đủ để sinh lời. Tuy vậy, tôi hỏi thêm cho rõ, “Nhưng chị đã có nhà ở Úc và ở Mỹ rồi thì mua thêm ở Sing làm gì?”.
Chị bình thản chia sẻ thật với tôi, “Chị đầu tư mà em. Vả lại vốn vay tại Singapore cực rẻ. Chị sẽ chuyển toàn bộ tài sản ra nước ngoài luôn. Cái quy chế có chừng nửa triệu đô thì được nhập tịch ở Canada rất thoáng, nhà chị đang lo. Như thế sẽ an toàn hơn. Ở mình, giờ nhìn đâu cũng thấy bóng dáng thần chết. Từ thực phẩm cho đến xe cộ, sơ sảy chút là không toàn mạng. Thậm chí, tháng nào bọn chị cũng bay qua Singapore mua thực phẩm rồi đem về Hà Nội sử dụng dần dần. Mấy cái siêu thị ở đây cũng không thể tin được. Làm sao mà biết chắc rằng chúng không bán hàng đểu cho mình. Ăn bậy vào nếu không ngộ độc thì cũng ung thư.”
Chị lại khuyên, “Mấy đứa nhỏ ở nhà ráng lo cho chúng đi du học hết đi. Ngày xưa thì hết tị nạn chính trị đến tị nạn kinh tế, còn bây giờ thì phải kể thêm tị nạn giáo dục nữa. Mà thật ra thì thời buổi này, ở cái đất nước này, mọi chuyện đều phải tính hết, không thể ù lì chờ nước tới chân mới nhảy. Em cố gắng mà chạy cho được thêm cái quốc tịch. Dù sao có hai cái quốc tịch vẫn hơn. Lỡ có chuyện gì… thì… bay hơn tiếng đã đến Singapore.”
Trời ơi, cỡ làng nhàng dân ngu khu đen như tôi thì làm sao mà… chạy thêm cái quốc tịch? Quốc tịch chứ có phải là mớ rau ế mua ở chợ chiều đâu mà dễ chạy vậy ta? Làm sao mà sống tiếp đây? Chẳng lẽ, cái xứ này đến hồi vận mạt rồi sao?
Tôi tình thật hỏi tiếp luôn, “Vậy anh chị nghĩ sao về cái vụ đảng viên của mình chứ? Đảng viên mà còn tính như thế thì dân đen như em phải làm sao? Niềm tin đặt vào chỗ nào đây?” Chị đáp, “Chị có còn sinh hoạt đảng gì nữa đâu, có cái thẻ thì giữ cho có để khỏi bị chúng hà hiếp. Ngó tới thêm nhục! Còn ông ấy thì phải giữ vì còn phải làm việc trong bộ. Rồi cũng tới lúc phải vất thôi. Chị còn nghe thằng bé nhà chị ở Mỹ nó nói là, ở nước ngoài các chính phủ họ căng với đảng viên lắm.
Thậm chí khi thi quốc tịch ở Mỹ nó còn hỏi người ta khai ra có phải là đảng viên Phát-xít và Cộng sản hay không, nếu có là phăng-teo luôn.”
Tôi thầm nghĩ, trời ơi, làm sao mà sống tiếp đây? Các đại gia, các nhà tư sản đỏ mới có điều kiện để trở thành người tiêu dùng thông thái, nhà đầu tư thông minh như thế. Ai ai cũng thủ thế và chuẩn bị bài chuồn để bảo toàn mạng sống và của cải. Thường thường bậc trung như mình, nghĩ thì cũng nghĩ tới đấy nhưng chẳng thể làm được. Thôi thì có chết thì chết chung với nhau, chết chùm cả nước, chứ có riêng gì mình. Lỡ có chuyện gì thì làm ơn… lỡ sớm sớm giùm một chút.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
11 nhận xét:
Câu chuện này rất thực.Từng phần là số phận thật của nhiều thế hệ Đảng viên ĐCSVN hiện nay.
Điều đáng nói là rất nhiều đảng viên mất niềm tin vào tổ chức chính trị mình dang là thành viên.
Nôi dung bài này rất giống nhửng gì đang xẩy ra tại Trung Quốc, nơi rất nhiều người giầu có ra nước ngoài mua bất động sản ví họ không tin vào tương lai của mình (Tôi có một gia đình bạn rất thân đang sống tại Quảng Châu cho biết cụ thể như vậy).
KC
Bài này đã một lần xuất hiện trên Báo liếp cách đây mấy tháng?
CTU là ai? (who is that) sao đưa ra bức tranh màu đen như nước sông Tô lịch, thật khó chọn cách sống ???
Đã đăng 1 lần, nay đăng lại trong loạt bài về HN mới.
Đây hoàn toàn là sự thật, các quan chức giầu có đều tính như thế cả. Chỉ có dân nghèo là không có tiền để tính thôi. Bác gì đã đặt câu hỏi CTU là ai ư? để chụp mũ là phản động chăng? là người dân bình thường ở HN hay SG đều thấy thế cả đấy bác ạ.
Biết mà: nặc danh vừa nói là tác giả bài viết, không sao! chỉ khó là chọn được cách sống hiện thực
Mình nghĩ quan chức ta giờ đúng là thế.
Ha...ha, xung quanh ta toàn ma với thần chết, thôi đành chui xuống đất
ĐẤT NƯỚC CÓ VẬN (Vân Nước), người có SỐ (Số Phận). Thực tế là ở nước Nga ngày nay, hơn 2.000 người giàu nhất đều là CỰU ĐẢNG VIÊN CS có số má thời LIÊN XÔ cũ. Nếu một ngày nào đó VÂN NƯỚC thay đổi thì người dân cũng phải đành chịu mà thích nghi thôi. Ở nước ĐỨC THỐNG NHẤT, hàng triệu người dân ĐÔNG ĐỨC (cũ)đang sống như công dân hạng hai, tha hương ngay trên đất nước mình.
Bi quan quá.
Quả thật ngày xưa đảng viên là 1 tấm gương cho mọi người noi theo.
Còn nay...? Bọn trẻ con chơi với tôi hầu như đều nghĩ, vào đảng để tiến thân nên chúng không muốn vào.
05:19 Ngày 20 tháng 02 năm 2014 Xóa
Đăng nhận xét