Chuyện dưới đây không đại diện cho tiếng nói của thế hệ trẻ, nhưng chắc chắn không phải là số ít. Sẽ là rất tốt nếu những người đang cầm cương quốc gia đọc được thêm những dòng này, cho dù người viết chắc chắn là họ phần nào đã biết, đã suy nghĩ.
Do công việc mà tôi thường giao lưu trò chuyện với các bạn trẻ, nhất là các sinh viên và học viên cao học, nghiên cứu sinh-những người thuộc nhóm “quốc gia hưng vong-thất phu hữu trách”. Những ngày gần đây, chuyện nhiều nhất trong những lần gặp, bên ly cà phê chỉ tập trung đến chuyện Trung Quốc và vận mệnh đất nước.
Tôi hỏi nếu chiến tranh xảy ra, các bạn lại cầm súng không?. Tất nhiên là có, làm sao mà không được khi mà đất đai, trời biển của cha ông để lại bị kè thù xâm lấn. Nhưng ở một phía khác, hầu như mọi nam thanh niên đều hỏi lại và cũng là hỏi chính mình rằng chúng tôi chiến đấu vì ai? Vì cái gì?. Vì tổ quốc, vì nhân dân, vì cha mẹ tôi và vì chính tôi, vâng, điều này quá đúng không phải lăn tăn gì nữa, nhưng chiến tranh kết thúc (không ai mong nó xảy ra), chúng tôi lại tiếp tục sống những ngày như thế này sao?. Một cuốc sống bất an, bất minh, nghèo khó đeo đẳng. Ruộng đất của ông bà, cha mẹ bị người ta chiếm đoạt, sau đó trưng ra cái bản đồ qui hoạch xanh đỏ thu về tiền tỷ, làng xóm tiêu điều như qua trận bom trong khi quan chức từ lớn đến bé thì giàu quá sức tưởng tượng; sinh viên nghèo đến mức không có tiền đóng học phí, cầm cự ngày hai gói mì tôm, người tử tế nhưng hễ thấy công an là sợ, nếu bị phải vào đồn là coi như xong. Cuộc sống sao thấy nặng nề, lo lắng triền miên, phận thảo dân như con sâu, cái kiến vừa nhỏ nhoi vừa hèn hèn. Thêm nữa nếu chiến tranh nổ ra thì ai sẽ là người trực tiếp cầm súng, liệu trong số đó có những hoàng tử đỏ, những thiếu gia không? Chắc là không rồi và sau chiến tranh, họ lại xuất hiện trong những nhóm đẳng cấp “ứu tú”, còn người ra trận lại là con em nông dân, thợ thuyền.
Vậy xem ra thế hệ của những người từng đánh Mỹ, đánh Pháp khi thực hiện nghĩa vụ thiêng liêng của mình có vẻ nhẹ nhàng hơn cho dù rất khổ, bởi khi đó đánh nhau với ngoại bang chỉ có mục tiêu duy nhất là giành “độc lập, tự do”, và với một niềm tin vô bờ bến là sau chiến tranh nhất định sẽ có cuộc sống “to đẹp hơn, đàng hoàng hơn”. Các liệt sĩ khi hy sinh sang thế giới bên kia mang theo một niềm tin hạnh phúc là “con, cháu mình sẽ được sung sướng”.Sự thật là thế hệ chúng tôi mong được chết cho tổ quốc, không một chút lăn tăn, nếu có chút lăn tăn thì chỉ là chết đi mà chưa một lần nhìn thấy lồng ngực của phụ nữ . Chiến tranh chống ngoại xâm đã kết thúc được 40 năm, tiếc thay đại đa số người dân vẫn đứng bên ngoài cái to đẹp hơn, đàng hoàng hơn ấy.
Điều mà thanh niên lăn tăn trước một cuộc đụng đầu sinh tử có thể diễn ra trong nay mai, không phải là không có lý. Họ chia xẻ với tinh thần của Thủ tướng rằng chúng ta hy sinh, đổ máu không vì cái “viển vông”. Chúng ta chấp nhận hy sinh, nhưng đừng để cha ông hôm nay đổ máu, con cháu mai sau vẫn nghèo hèn, rồi sau đó con cháu lại đổ máu tiếp và cái nhận được lại là sự nghèo hèn truyền kiếp và lệ thuộc bọn người tâm địa xấu xa.
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Một nét Hà Nội (KQ)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- TIN BUỒN
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- Nghề xin ăn không chỉ có ở VN (ST: Trần Đình Ngân)
- Cây từ Vũng Chùa (Quang Việt)
- Cái gì cũng tiền, ở đâu cũng dùng tiền.. thế mà có nơi không dùng tiền
- Chuyện thật ở thủ đô Hà Nội (Cao Thị Uyên)
Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014
Cầm súng vì Tổ quốc, rồi sao nữa? (Minh Hòa)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
10 nhận xét:
A K.QUỐC ơi. Là một CCB chống Mỹ, đọc bài này xong thấy nhiều cái ĐÚNG, vì thế THẬT BUỒN. Thế hệ anh em mình được dạy và được sống theo lẽ PHẢI và CÁI ĐÚNG. Vậy sao bây giờ lại BUỒN? ? ?
Bài này làm cháu nhớ đến việc CPH DNNN ở chỗ cháu. Để giữ vững được mô hình lãnh đạo và nhân viên, TGD kêu gọi toàn thể cán bộ mua CP, không có nhiều tiền thì vận động người nhà mua để tránh việc bị thôn tính bởi các cổ đông lớn bên ngoài. Cái kiểu vận động bảo vệ "chủ quyền" ở đây là "toàn vẹn lãnh thổ" DN sau CPH vì nó nằm ở một vị trí rất màu mỡ giữa trung tâm, đang có rất nhiều DN lớn nhòm ngó. Ai cũng được hỏi kiểu có mua CP không hay là chấp nhận một tương lai có vẻ như là bất ổn khi DN rơi vào tay chủ khác?
Chẳng mấy ai hỏi, liệu có như dốc toàn lực toàn dân đánh thắng Mỹ rồi thì họ được gì...? Và y như rằng, DN sau CPH đã mục nát trong tay của nhà lãnh đạo đã kêu gọi bảo vệ DN mà không có định hướng phát triển!
Dân phải có tri thức thì mới thấy được toàn diện vấn đề, như các nhân sĩ trong bài viết này thì đó mới là đúng ạ.
Đây là bài viết rất đúng sự thật, rất đúng với suy nghĩ của phần lớn dân chúng. Lãnh đạo ngày nay nên hiểu rằng dân nghĩ thế đấy để đừng tự huyễn hoặc mình nữa về "lòng tin với đảng". Tất nhiên có người giãy nảy lên hô hoán, nhận xét này là phản động, chống đảng ....thì kẻ đó hoặc là bị nhồi sọ đến mức không tẩy xóa được hoặc bị bệnh tâm thần. Có người đã nói nô lệ cho ngoại bang cũng đến như giờ mà thôi, đánh nhau ư dành lấy cái gì chứ? Chúng ta hãy nhìn xem hàng triệu CCB về với cuộc sông nghèo khổ, chế độ chẳng được. Còn những đứa có quyền đang bán "tiêu chuẩn" thương binh và da cam đấy! để thu tiền cho mình. Chỉ thương dân đen mình hy sinh vì cái danh dự viển vông thôi!
Thanh nhiên ta sẵn sàng hy sinh vì độc lập, tự do của Tổ quốc. Nhưng đúng là sau đấy, sự hy sinh được đền đáp thế nào?
Thực tế, người đã mất thì cha mẹ còn lại đói khổ. Người còn sống thì không công ăn, việc làm, xã hội không được xây dựng như những gì họ từng mơ ước. Chỉ có những người chẳng hy sinh, chẳng tham gia hưởng lợi... Ôi!
Mấy hôm trứơc tôi cứ nghĩ cái lý "chiến đấu hi sinh làm gì cho nhóm lợi ích nó hưởng,còn mình mèo vẫn hoăn mèo" là do mấy cháu dư luận viên mới tốt nghiệp trựòng an ninh,caí lý này đã đựơc anh Quang Vinh trả lời ngắn gọn mà rất xác đáng tại comment lúc 13:29 ngày 30.5 về bài"Tiềm lực quân sự VN".Hôm nay với bàiviết này, cái lý ấy được xử lý nghiêm chỉnh hơn,nhưng chựa đủ để tôi thoát đựợc cảm nghĩ ban đầu.Còn việc vì sao chúng ta chiến đấu hy sinh vô kể để dành cho được Độc Lập Tự Do,mà nay dân nghèo,nước hèn và bán thuộc địa,xã hội k tự do cũng chẳng công bâng vặn minh,thì đó là do đảng hiện nay đã phản lại Đảng cuả Bác Hồ,cuả cha ông ta,cuả chúng ta trước đây,trói mình bằng những giáo điều cổ lỗ đã bị thời đại vượt qua,không hoà vào dòng chảy cuả thời đại.Năm1946 khi phải lựa chọn 1 trong 2 kẻ thù,Bác Hồ đã đấm tay xuống bàn mà hét:THÀ NGỬI CỨT TÂY MỘT ĐÊM CÒN HƠN LÀ ĂN CỨT TÀU SUỐT ĐỜI.nay con cháu Cụ còn phải ăn cứt tàu đến bao giờ đây?
Nếu bây giờ có lệnh "kéo pháo ra" như hồi đó thì ko biết lính có còn "lòng quyết tâm tin tưởng ở trên" nữa hay ko? Nếu ko thì thật nguy hiểm, nhưng nếu có thì ko biết có ... nguy hiểm hơn ko?
HMK6
Ngày xưa vua An Dương Vương được Thần Kim Quy chỉ ra rằng "giặc ngồi sau lưng mà nhà vua không biết", nay nếu Thần Kim Quy lại hiện lên thì nói với dân ta điều gì nhỉ?
"Nước mất thì nhà tan", chẳng có đất nước nào mà người dân sống hạnh phúc trong chế đô nô lệ cho nước ngoài cả. Cha ông ta ngày xưa đủ dũng khí và trí tuệ đánh thắng "ngoại xâm", nhưng chưa đủ bản lĩnh để thắng "nội xâm". Vậy con cháu đừng lo trách sao cha ông "không dọn sẵn cỗ" cho minh hưởng mà phải vượt lên, "con hơn cha là nhà có phúc". Đất nước chỉ hạnh phúc khi đánh thắng cả "ngoại xâm" và "nội xâm". Vậy thì đừng than thở nữa, đừng hỏi "đấu tranh thì tránh đâu". Không ít người vì lo "thật thà thẳng thắn" thì sẽ "thua thiệt" nên tự chấp nhận "luồn lách" để được "lên lương". Cha ông chưa có kinh nghiệm, kiến thức, bản lĩnh nên đã thua "nội xâm", để bao công sức hy sinh bị đổ sông đổ biển. Vậy lớp trẻ tự hào học rộng biết nhiều cũng đành bó tay, chờ mong "ngoại bang" nào đó diệt "nội xâm" dùm mình để mình ung dung thụ hưởng sao. Hay cầu Chúa có ai đó dám hy sinh tranh đấu để minh thụ hưởng, và rồi tự cho mình khôn ngoan chịu hèn chịu nhục nên được hưởng, còn người dũng cảm hy sinh là ngu dại. Cuộc chiến chống ngoại xâm nào cũng kèm theo cuộc chiến chống nội xâm, và cuộc chiến chống nội xâm còn tiếp diễn lâu dài sau khi chiến thắng ngoại xâm. Nếu vui mừng quá sớm, đánh rắn giữa khúc, cho rằng đã công thành danh toại thụ hưởng phú quý thì sẽ thất bại trong cuộc chiến chống nội xâm và có thể phải gánh chịu cuộc sống nghèo khổ, hoặc chính mình trở thành kẻ thù chống lại lý tưởng của mình.
Đọc lại dòng comment cuối trong bài Tiềm lực quân sự VN, tôi chỉ muốn nói thêm một câu : Người dân VN ngày nay có thể làm như Dương Vân Nga ngày trước không?
Dân VN ngày nay sẵn sàng làm hơn Đức Thái Hậu Dương Vân Nga ngày xưa: đặt quyền lợi đất nứơc và dân tộc lên trên hết,dân muôn đới vẫn thế,đó là một hằng sõ,xin chớ nghi ngờ điều ấy.Biến sõ là các bác ê kíp lãnh đạo hiện nay ấy,các bằc ấy chỉ bằng cái gót cuả Đức Thái Hậu ngày xưalà đã phúc đức cho dân ta rồi.không biết còn có bác nào dám đặt dân tôc trên hết,tổ quờc trên hết không?Mong rằng cái ánh sáng mới le lói ở cuối đường hầm rốt cuộc sẽ là một lối thoát thực sự cho dân tộc đã quằ nhiều khổ đau chúng ta,chứ k phải là cặp mắt lân tinh của con cú ở cuối ngổ cụt đường hầm(đây là bức tranh đả kích rất quen thuộc với ACE BT trựớc đây).xin lỗi các bác
Đăng nhận xét