Trong những năm 70-80, Đai học kỹ
thuật Quân sự hay được nhắc đến với những cái Nhất nổi trội :
-Trường Đại học Quân sự lớn nhất.
-Trường có đội ngũ nhiều thấy cô
giáo nổi tiếng về các lĩnh vực chuyên môn .
-Đại học kỹ thuật Quân sự là đại học
duy nhất nhiều năm được gọi thẳng về nhập học những thí sinh tốt nghiệp phổ
thông với điểm tối đa mà không cần qua thi Đại học ( pachemustranư )
-Đại học kỹ thuật Quân sự là nơi
giáo dục và đào tạo phần lớn lớp học sinh thiếu sinh quân Nguyển văn Trỗi để
trở thành các cán bộ KHQS tương lai .
-Đại học kỹ thuật Quân sự thời được
nhắc tới , là đơn vị duy nhất trong toàn quân đóng quân tại địa bàn Vĩnh Yên
nhưng được hưởng chế độ phụ cấp đắt đỏ như tại Hà Nội (20%)……
Trong nhiều cái nhất và duy nhất ấy,
cái nổi nhất của nhà trường thời đó phải kể đến là việc, trường có một Ông
tướng “ĐÁNH TRỐNG PHẤT CỜ“.
Từng là thượng tá chủ nhiệm chính
trị Quân khu Tây Bắc, đại tá Đặng Quốc
Bảo về làm chính ủy rồi ông được phong Thiếu tướng và đảm nhiệm vị trí Hiệu
trưởng kiêm chính ủy Đại học kỹ thuật
Quân sự. Tướng Bảo được mệnh danh là ông tướng đánh trống phất cờ .
Chuyện về Tướng Bảo lưu truyền “
chính bản” cũng nhiều mà “ khảo dị “ cũng lắm .
Câu chuyện kể dưới đây, người kể xin bảo đảm có thật 100% . Tất nhiên, chuyện
thật không phải là chuyện Ông Bảo cầm dùi đánh trống trận hay chuyện ông cắm cờ
trên một cao điểm nào đó mà là chuyện kể về ứng sử của một ông Tướng làm
kỹ thuật với một chuyện kỹ thuật sẩy ra trong phạm vi quyền hạn của ông.
Đại tá
Bảo nhận hàm Tướng, ông mang về Học viện một chiếc UAZ mới tinh !
(giống như khi nhân trọng trách Chính ủy kiêm Hiệu trưởng, ông bóc
tem chiếc xe Bắc Kinh đít tròn ) và thẳng thắn tuyên bố : Xe là tài sản
của trường nhưng đấy là xe riêng của Hiệu trưởng !
Lời tuyên bố về chủ quyền xe,
tương đương như lệnh cấm không ai ( ngoài ông ! ) được phép sử dụng
chiếc xe này.
Nhóm cán bộ
thực nghiệm của đề tài “ Đo tốc độ rời bệ của tên lửa ĐKZB tăng tầm” nhận
lệnh của cục quản lý khoa học- BQP phải chiếm lĩnh trận địa và triển khai khí
tài tại trường bắn Cát Lâm trước 10h30 . Cuộc thử nghiệm còn có kế hoạch kết
hợp bắn kiểm tra tính năng của hai loại ĐKZ ( đạn không dật ) mới có trong
trang bị.
Nhóm nghiên
cứu được trang bị một xe tải GAZ để chở bệ phóng và máy đo. Một GAZ 69 ( đít vuông, cũ nát ) chở đạn và nhân viên
thử nghiệm . Do ở cách điểm tập kết không xa (14 km ) nên gìơ
xuất phát của tổ công tác tính rất xít!
Đúng giờ, chiếc
xe tải đã nổ máy bon đi nhưng chiếc 69 cứ đứng trơ một chỗ . Tiếng máy
hậm hực, hậm hực rồi tắt ngấm . Cậu lái xe toát mồ hôi ! trưởng nhóm nghiên
cứu Trung úy Hoàng Kim Thành và chủ
nhiệm đề tài Trung úy Xuân Anh đứng lên ngồi xuống bất lực !
Ý kiến của
nhóm kỹ thuật là nhanh chóng đề nghị phòng huấn luyện điều môt xe khác .
-Làm gì còn
xe nào ! có họa may là điều xe ông Bảo !!! cậu lái xe là người trong tổ xe con
của Học viện uể oải nói như sự khẳng định hết phương cứu nguy cho tình
thế hiên tại .
Thời
gian của lệnh thử nghiệm đến sát gần .
Lúng túng
hóa liều, trước thất bại khó tránh của cuộc thử nghiệm , tôi nghĩ, chỉ còn cách
đi cầu cứu người có quyền lực cao nhất .
Ban giám
hiệu học viện có cuộc họp trên tầng hai . Tạt qua phòng trực ban, nghe
rõ tiếng Hiệu trưởng rất gay gắt căng thẳng , (ý như ông đang
trong một vấn đề không hợp ý mình nhưng chưa kết luận được !) tôi
chững lại, chần trừ . Linh tính mách bảo tôi : Đưa đầu chịu báng, gánh
chịu thịnh nộ lúc này là khó thoát khỏi định kiến, ghét bỏ đây !...
Nhưng rồi,
tính dám chịu trách nhiệm trước công việc và sự nghiệt ngã của
thời gian đã thúc tôi đẩy cửa bước vào phòng họp . Hơn chục cán bộ
chủ chốt đang chịu trận trước không khí căng thẳng của cuộc họp ngỡ ngàng
nhìn tôi, nhìn hiệu trưởng, ai cũng xéo mắt ái ngại. Thiếu
tướng là người duy nhất bình tĩnh và ông nhận ra, kẻ dám đẩy cửa
bước vào lúc này, tất nhiên không phải để tìm ai khác, mà đương nhiên
là tìm ông để cầu cứu, dãi bầy một công việc tầm cỡ nào đó !
…
Tờ giấy
tướng Bảo đưa cho tôi có dòng chữ : “Sử dụng xe của tôi để phục vụ
thử nghiệm“. Tôi bất ngờ trươc cách giải quyết nhanh của Hiệu trưởng khi ông
nghe trình bày và đề nghị của tôi. Cầm tờ giấy viết tay của tướng Bảo( chữ rất
xấu) tôi chạy vội ra cửa không kịp chào lại cấp trên.Thời gian với chúng tôi còn
rất gấp.
Cả nhóm thử
nghiệm chưa kịp vui thì chúng tôi bị cản trở trong viêc điều động
xe !
Phó phòng
hành chính Học viện là cán bộ đeo hàm cấp Thiếu tá ! Bằng giọng của một
người miền Trung, anh ta nhất định không cho lái xe GAZ 69 điều khiển chiếc
xe riêng của Hiệu trưởng ra khỏi nhà xe và ngăn không cho chất đạn dược
lên sàn xe với lý do là chính anh được giao nhiệm vụ bảo vệ chiếc xe
và không ai được phép làm sước sơn chiếc xe riêng còn mới của Hiệu
trưởng! (Để tỏ rõ chính kiến, anh ta tiện tay lấy vạt áo lau nhẹ
lên một vết bụi !)
Hào sâu đã
vượt qua, cái vũng nước thì có xá gì! Trung úy Thành do bức xúc về
thời gian đã đanh giọng mỉa : -Thiên đình có Bật mã ôn giữ ngựa
cho Ngọc Hoàng, ông Thiếu tá L.có phải
cùng tuổi khỉ với Tôn hành giả không ?… Chuyện qua lại thành to tiếng,
Thiếu tá bỏ nhà xe, cầm chìa khóa lom khom chạy lên ban giam hiệu để
“phản ảnh!” .
Lo cho công
tích “điều xe“ của mình thành công cốc, tôi chay với theo Thiếu tá và
được tận tai nghe thấy Tướng Bảo nói như mắng cấp dưới : - Anh là
phó phòng hành chính thì hãy làm công việc của Học viện với trách
nhiệm như các đồng chí giáo viên, họ chỉ lo hoàn thành nhiệm vụ của
Trường chứ chẳng lo cho thân họ, còn như anh, chỉ lo giữ sơn
chiếc xe của tôi thì cần gì phải là thiếu tá phó phòng ! …
Cuộc thử
nghiệm tại Cát Lâm thành công . Nhiều thế hệ tên lửa ĐKZB tăng tầm đã được
gửi ra chiến trường và đóng góp cho chiến thắng . Câu chuyên về lần đầu
thử nghiệm đo tốc độ rời bệ của ĐKZB chắc còn được nhiều cán
bộ , giáo viên khoa VK-Đ nhớ thành kỷ niệm .
1 nhận xét:
Xin kể một chuyện nhỏ nói đến cái tâm của TT Bảo với cán bộ học viện. Đó là hành trình xin phần trăm đắt đỏ như HN cho cán bộ HV dù đang ở VY. Thủ trưởng kể chuyện phải chạy xin được đủ 3 chữ ký của TM, CT, HC và vui vẻ xoa tay rằng cứ yên tâm lãnh phần trăm vì không ai có thể đủ công sức chạy xin xóa cả 3 chữ ký này, mà một người thì không dám phủ định 2 chữ ký còn lại. Thủ trưởng nói nếu chỉ xin chữ ký người cấp cao nhất có quyền quyết định thì cũng được nhưng nếu có người mới lên thay thì họ có thể phủ định ngay điều này. Nhưng ai cũng sẽ ngại nếu phải phủ định 3 chữ ký của những người đầy quyền lực. TT kể mỗi khi tiếp xúc, phải chọn lúc họ vui vẻ mới có thể trình bày. Nếu họ gặp chuyện gì chưa vui thì đành chào hỏi rút lui vì nếu bị từ chối thì khó mà xin lại. Lên xuống khá nhiều lần mới hội đủ 3 chữ ký. Kể lại một chuyện nhỏ mà chắc nhiều bạn thời ấy đã biết để nhớ lại cái tâm của người thủ trưởng đáng kính yêu.
Đăng nhận xét