Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2012

Truyện rất... ngắn (ST: Kháng Chiến)


Mỗi chuyện có những áng văn rất ngắn gọn nhưng ý tưởng xúc tích, khiến người đọc phải suy tư.

1. Mẹ tôi! (Vương Thị Vân Anh)
       Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
       Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
       Mẹ tôi không biết chữ!


2. 
Lòng Mẹ  (Kangtakhoa)
       Nhà nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhứt để giúp đở gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
       Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
       Đêm. Chỉ có Mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi Mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: "Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!"

3. 
Khóc giùm
      
Cô bé đi học về muộn, ba mẹ rất lo.
       Khi thấy cô về, ba mẹ hỏi xem con đã đi đâu và làm gì?
       - Con dừng lại giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
       - Nhưng con đâu có biết sửa xe?
       - Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
       Cũng như cô bé đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe đạp. Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi. Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều lần gặp cảnh "hỏng xe" lắm. Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi. 

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tình mẹ quả vô bờ.
Còn cách chia sẻ với bạn của cháu gái thật đáng quý!

Nặc danh nói...

Đúng là "Truyện rất . . . ngắn" nhưng rất hay,đầy tính nhân văn.Những câu chuyện như thế chỉ có trong đời sống của những người khốn khó.

Nặc danh nói...

Mà khốn khó thì ở ta và nhiều nước trên thế giới còn nhiều lắm.

Nặc danh nói...

Hình như càng nghèo vật chất lại càng giàu tình yêu thương?

Nặc danh nói...

Đúng thật. Người nghèo mới trân trọng cái gì hiếm mà họ không có.