Ở Y Trung
Ngày truờng Trỗi sang Quế Lâm, bắt đầu có sự chia rẽ bè phái - bồ Tây, bồ Ta.
K4 có vẻ ngoan, ít bè phái nhưng Toàn Thắng, Tuấn Sơn cũng là dân bồ Ta. K3 thì Chí Nhân, Trí Dũng, Cảnh Nghĩa - bồ Ta; còn bồ Tây là Mai Sinh, Ngô Ngời, Võ Tấn…
Còn k5 chúng tôi thì Phúc Chiến, Tấn Mỹ, Phan Nam, Lê Bình… cầm đầu bồ Ta; bồ Tây là Võ Dũng, Trí “cận”, Y Nguyên… Bọn lau nhau Minh Đạo, Công Truờng, Phục Nghiệp… thì cứ lộn xộn, nay đây mai đó.
Tôi được cái học khá, các thầy xếp vào loại “ngoan nhưng nghịch ngầm” (vì tuy không đánh nhau nhưng chơi thân với bồ Ta). Cũng vài chủ nhật đuợc Phúc Chiến, Phan Nam dẫn sang truờng Bé, chơi với cánh Địch “chuột”, Võ Nhị… (bạn học cũ thời Học sinh mìền Nam Hải Phòng). Đi xa cả chục cây số, toàn cuốc bộ qua cầu Giải Phóng, cắt qua thành phố về phía tây.
Truờng Bé và truờng Dân tộc năm 1967 nằm trên khuôn viên dựa vào núi Giáp Sơn. (Đây là khu truờng anh Chiến nhà tôi từng học năm 1954-56). Giữa truờng là sân vận động trải sỉ. Quanh truờng nhiều cây cối, xanh um. Có cả 1 hồ nuớc cạnh nhà Hiệu bộ. Bữa trưa đuợc chiêu đãi bằng cơm, bánh bao lấy về từ bếp ăn tập thể. Sang đó đuợc nghe Địch “chuột” chơi đàn ghi-ta và biết Võ Nhị là con thầy dạy võ của Phúc Chiến.
Hồi đó, Phúc Chiến đã lớn, có bộ ngực nở nang. "Mình khỏe nhờ luyện tập", hắn khoe. Hắn có cho xem cuốn sổ ghi các bài võ Bình Định đã học ở Hải Phòng. Nào là “Mai hoa”, “Hổ quyền”… Nhưng võ vẽ quái gì mà viết như thơ, như vè; đọc mà chả hiểu gì. Chiều tối, bố mày hay ra vườn đào, cứ vừa đọc lẩm nhẩm vừa múa các thế. Bảo dạy đi thì lắc đầu “chúng mày còn nhỏ chưa học đuợc”.
Đến hè 1967, Phúc Chiến phải về nuớc cùng Tấn Mỹ, Tô Hoành, Ngọc “ghẻ”. Cả bọn “mất” thầy dạy võ từ đó.
Đến hè 1967, Phúc Chiến phải về nuớc cùng Tấn Mỹ, Tô Hoành, Ngọc “ghẻ”. Cả bọn “mất” thầy dạy võ từ đó.
Ngày về Hưng Hoá
Lần đầu tiên đuợc sống trong doanh trại “chuẩn” theo kiểu quân đội Liên Xô. Một bên là những dãy nhà 2 tầng cho bộ đội, giữa 2 dãy nhà là thảm cỏ xanh. Một đường trục kéo dài từ nhà chỉ huy xuống bếp. Hai bên đuờng đỏ hoa phượng vĩ mỗi khi hè về.
Bên kia doanh trại là khu khí tài với những dãy nhà khung kho, lợp ngói. Trong những ngăn kho thông thoáng xếp toàn xe máy công trình, xe lội nuớc, ca-nô… Bánh đựoc nâng cao, bảo quản trong chế độ “niêm cất”.
Khu khí tài vắng vẻ và mát rượi. Gió lồng lộng. Mấy thằng nhóc chúng tôi trốn ngủ trưa, trèo vào ca-bin xe ngồi tán láo, hay rủ nhau sang chia nhau quà bánh do bố mẹ lên thăm để lại.
Nơi đây còn đuợc dụng làm “võ truờng”. Bồ Ta k5 ngày về đây có Lê Bình, Tấn Lợi, Chí Hòa, Phuớc Ngọc, Ngọc Sơn, tôi… vẫn chơi với nhau. Phan Nam lớn hơn nên “chủ xị” các buổi tập võ. Chả hiểu trình độ võ vẽ ra làm sao, nhưng hắn vẫn cứ huyên thuyên: nào là thế Chảo mã tấn, thế Kim kê độc lập, nào Võ hầu (hắn nhảy choanh choách như khỉ rồi dùng 2 tay cào cào vào nách, mồm kêu “khẹc khẹc”), nào Song long móc mắt (2 ngón tay xỉa thẳng vào mắt đối phương; nhưng có thế phá: lấy bàn tay đặt dọc sống mũi, che đòn móc)… rồi xàng qua xàng lại. Tập mãi không đâu vào đâu.
Nơi đây còn đuợc dụng làm “võ truờng”. Bồ Ta k5 ngày về đây có Lê Bình, Tấn Lợi, Chí Hòa, Phuớc Ngọc, Ngọc Sơn, tôi… vẫn chơi với nhau. Phan Nam lớn hơn nên “chủ xị” các buổi tập võ. Chả hiểu trình độ võ vẽ ra làm sao, nhưng hắn vẫn cứ huyên thuyên: nào là thế Chảo mã tấn, thế Kim kê độc lập, nào Võ hầu (hắn nhảy choanh choách như khỉ rồi dùng 2 tay cào cào vào nách, mồm kêu “khẹc khẹc”), nào Song long móc mắt (2 ngón tay xỉa thẳng vào mắt đối phương; nhưng có thế phá: lấy bàn tay đặt dọc sống mũi, che đòn móc)… rồi xàng qua xàng lại. Tập mãi không đâu vào đâu.
Một hôm, Lê Bình sốt ruột hỏi:
- Bài vở mày dạy thế nào ấy, chả có tác dụng gì? Thế xàng xê mãi, không ra đòn đuợc thì làm cách nào đánh đối phương?
- Có gì đâu… Mày giả vờ thua, quay đầu chạy, rồi bất ngờ ngồi thụp xuống, lấy tay bốc cát ném vào mắt đối phuơng. - Hắn bày.
Đúng lúc ấy giật mình như có ai nhìn trộm. Ngó ra góc nhà thấy Trần Phong (bồ Tây) đang chăm chú theo dõi xem cả bọn tập gì. Thấy anh em quay cả lại, Phong giả tảng không biết gì, quay đầu lững thững về doanh trại.
Riêng tôi nghĩ thầm, thằng Phong nó xem từ đầu đến cuối, biết anh em tập gì, về kể lại cho bọn bồ Tây thì quả này nguợng bằng chết.
Cũng chỉ ít bữa, ông già Nam thấy con đã lớn tuổi nên đón về truờng Văn hoá QK4, cho học “tăng tốc” để thi vào Đại học quân sự. Hè 1969, hắn lên Thậm Thình thi cùng anh em k4. Chúng tôi lại “mất thầy dạy võ” từ đó.
Chuyện học võ ở truờng cũng là 1 kỉ niệm đẹp!
1 nhận xét:
Khi lên Thậm Thình, hắn lại tham gia "chiến đấu" với cánh Hải quân về học, rồi lại bị đi rèn luyện ở đơn vị. Tết về đi chơi quanh Bờ Hồ với chúng tôi lại diện áo lính thuỷ. Ghê thật!!!!
Đăng nhận xét