Tôi muốn bắt đầu câu chuyện này bằng hai từ ngày xửa ngày
xưa...Ngày xửa ngày xưa... có một người nhà giàu, rất giàu. Sự giàu có bắt đầu
từ một cơ may - hồi đó, khi còn là cậu bé nghèo khổ chỉ mong được ăn no, ông đã
được một người tốt bụng đưa về nhà nuôi nấng và cho ăn học.
Ông thường kể lại chuyện này cho con cái nghe nhưng các con ông
cười cho rằng đây chỉ là một trong những bài học đạo đức của ông mà thôi. Rất
bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một người
lao động bình thường và đi dạo. Nói là đi dạo nhưng thật ra là ông tìm gặp
những ai cần giúp đỡ, ngay cả kẻ trộm cắp ông cũng không từ chối vì nghĩ rằng
biết đâu sự giúp đỡ của mình sẽ là một cơ hội cho kẻ muốn hoàn lương. Một tối
mùa đông, như thường lệ ông đi trên đường. Ngang qua công viên ông dừng lại vì
chợt thấy dáng vẻ của một chàng trai sao mà thiểu não quá. Cùng với bộ áo quần
tỏ rõ sự nghèo nàn là nỗi tuyệt vọng lồ lộ.
- Chào cháu, có chuyện gì vậy?
Câu hỏi êm ái của ông khiến chàng trai rùng mình. Cái rùng mình
trong bóng tối của đêm đông khiến trái tim nhân hậu của ông đau nhói. Ông rất
biết giới hạn của mình. Tiền bạc, ông không thiếu. Một công việc, ông sẵn sàng
mở rộng cửa các nhà máy của mình cho bất kỳ ai cần một công việc. Nhưng nếu là
một căn bệnh hiểm nghèo thì... Ông đã từng cho người ta tiền không phải để có
cuộc sống mong ước mà là để mua một cái quan tài.
- Cháu không thể nói gì với ta sao?
Giọng chàng trai đẫm nước mắt:
- Cháu yêu...
A, ông có thể hiểu được. Đôi trẻ thiết tha yêu thương nhưng mẹ
cha nhất định ngăn cản bằng cách thách chàng trai một đám cưới linh đình? Ông
mỉm cười:
- Ta sẽ tặng cháu tất cả những gì nhà gái muốn.
- Không... Không ai có thể - Giọng chàng trai tuyệt vọng.
- Ta có thể.
Câu trả lời tự tin và quả quyết của ông chỉ khiến chàng trai lún
sâu thêm trong cay đắng:
- Ông trời cũng không thể làm được gì. Tối nay, cháu và nàng hẹn
gặp nhau lần cuối tại đây. Rồi sau đó...
Giờ thì đến phiên ông rùng mình - rồi sau đó...
- Nhưng cái gì là không thể? - Ông gặng hỏi.
- Cha mẹ nàng chẳng đòi hỏi gì cả ngoài việc cháu phải đưa cha
mẹ đến thăm nhà gái.
- Ơ, một thách cưới thật khắt khe. Như ta đây, nếu nhà gái đòi
con trai ta phải đưa mẹ nó đến thì ta biết làm sao khi mẹ nó đã qua đời từ lâu.
- Không phải vậy - chàng trai kêu lên - cháu không biết cha mẹ
mình là ai. Tự nhiên mà lớn lên... Tự nhiên mà có trên đời... Làm sao họ dám gả
con gái cho một kẻ chẳng có gốc tích?
Ông đặt tay lên vai chàng trai và cảm nhận được toàn bộ sức nặng
của cuộc sống trĩu trên đôi vai non tơ này. Có tiếng chân rón rén bước đến gần
và một cô gái xuất hiện. Dù cô đang mặc một cái áo dày sụ của mùa đông và cái
mũ len trùm xuống che khuất cả nửa khuôn mặt, ông vẫn nhận ra cô thật xinh xắn
và đang đau khổ đến nhường nào. Ông nhìn thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt cô dù
trời tối. Một ý nghĩ thoáng qua đầu... Ông mỉm cười:
- Chào con.
Cô gái đưa tay lên miệng để che một tiếng kêu kinh ngạc, còn
chàng trai thì sửng sốt. Ông thấy mình còn xúc động hơn cả đôi trai gái:
- Nếu hai con không chê có một người cha như ta.
Đám cưới diễn ra vô cùng vui vẻ. Cha mẹ cô dâu càng lúc càng quí
chú rể bởi vì cha chàng không những thật lịch sự mà còn rất hiểu biết, ông nói
chuyện về công việc lao động chân tay như một người cả đời gắn bó với nó vậy.
Nhưng điều đáng nói là những chuyện sau đám cưới. Một người
khách đến dự tiệc rồi về là chuyện thường, còn đây là cha của chú rể. Nhìn
những điều không dám thốt thành lời trong mắt đôi trai gái đang tràn trề hạnh
phúc, ông chẳng thể làm gì khác hơn là đóng trọn vai diễn của mình. Thăm họ
hàng và cùng nhau ra biển lưới cá... Con trai ông không phải dân biển nên rất
vụng về, nhưng điều đó không khiến niềm vui giảm đi.
Mất một tuần ông không đến văn phòng làm việc.
Rồi mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp. Đôi vợ chồng mới cưới lưu
luyến tiễn ông từ làng chài ra đến thị trấn và từ đây ông sẽ lên tàu. Lúc này
không có ai, chỉ có ba người với nhau, không cần phải đóng kịch. Nhưng làm sao
có thể xưng hô khác được nữa?
- Chúng con chào cha.
- Chào hai con.
Sự trở về của ông làm cả công ty nháo nhác. Người thì tưởng ông
gặp tai nạn mất xác, người tưởng ông bị bắt cóc và đang đợi cú điện thoại đòi
tiền chuộc. Có người còn thì thầm rằng các con ông đang tìm kiếm di chúc...
Ông vẫn mỗi tuần một buổi đi trên đường để tìm kiếm và chia sẻ
với người không may. Khi là một tấm chăn bông ấm áp cho kẻ đang run rẩy, khi
thì tháo chiếc nhẫn trên tay tặng người cơ khổ...
Một năm trôi qua, mùa đông lại đến. Một tối khi ngang qua công
viên, ông chợt nghe tiếng gọi vui mừng:
- Con chào cha!
Ông nhận ra ngay là chàng trai hôm nào. Dù không thể nhớ mặt tất
cả những người ông đã giúp nhưng chàng trai này là một kỷ niệm đặc biệt: chưa có
ai cầu xin ông một điều tương tự vậy.
- Chào con.
- Mấy hôm nay ngày nào con cũng đến đây. Con mong được gặp cha.
- Để làm gì?
- Vợ con mới sinh em bé. Ông bà ngoại mời ông nội đến ăn mừng mẹ
tròn con vuông.
Giọng chàng trai đầy hi vọng đồng thời cũng rất ngập ngừng. Quả
là chàng mong muốn nơi một ông già gặp gỡ tình cờ một điều hơi quá đáng! Nói
xong, nhìn thấy đôi mắt nhướng lên vì kinh ngạc của ông thì chàng trai vội vàng
tiếp ngay:
- Con cũng định là nếu không gặp được cha thì sẽ nói với ông bà
ngoại là ông nội đang bệnh nặng.
- Chẳng ai muốn mình là người đang bị bệnh nặng cả, con trai -
ông nói với một nụ cười tươi tắn trên môi - Biết tặng cháu nội món quà gì đây?
Ông bà ngoại tíu tít mừng vui khi ông đến. Còn phải nói, làng
chài nhỏ bé mấy khi có khách xa về. Không phải chỉ ông bà ngoại mừng mà như là
cả họ mừng vui. Hôm nay nhà này mời ông ăn một bữa, ngày mai nhà khác mời... Cứ
như vậy nhà nào cũng kéo ông đến. Lần thứ nhất là sau tiệc cưới, và đây là lần
thứ hai ông được bao nhiêu người mời mọc mà không phải là để nhờ cậy một điều
gì. Họ nấu những con cá con tôm tươi hiếm hoi trong mùa đông và rất sung sướng
khi thấy ông ngon miệng; để mừng cháu nội ông kháu khỉnh, mừng con dâu ông khỏe
mạnh, mừng con trai ông đáng mặt nam nhi làng chài, vậy thôi. Họ không biết ông
là ai nên không dạ thưa, không cố gắng làm ông hài lòng, không điệu bộ, không kín
đáo quan sát đợi ông cau mày là vội dọn thay món khác, không chuẩn bị trước đến
lúc này thì thế này và tí nữa thì thế kia... Tất cả thật giản dị như vốn là như
vậy. Ông ăn và uống rượu chiết từ một cái can nhựa thật to được mua về cho tất
cả mọi người cùng uống.
Ông hít thật sâu làn không khí mằn mặn của biển, thấy lòng dâng
một niềm vui khó tả, và ông thấy hãnh diện khi nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn
con trai của mình lúc nói về anh. Chỉ một năm thôi mà anh đã trở thành một
trong những người đi biển giỏi nhất làng chài này. Có một đứa con trai đáng mặt
nam nhi thật không dễ, ông hiểu sâu sắcđiều này.
- Rảnh rỗi ông lại về thăm cháu nhé.
Câu nói và những cái vẫy tay lưu luyến khiến ông xúc động. Ông
chợt thấy có lỗi khi lừa dối những con người hồn hậu chân thành như vậy. Nhưng
biết làm sao đây? Nhất là khi tất cả đang rất hạnh phúc. Tất cả, đúng vậy! Đêm,
nằm trong ngôi biệt thự tiện nghi của mình, ông chợt nhớ ra các món cá hơi mặn,
dân chài thường ăn mặn. Bác sĩ nói quả thận của ông sẽ gặp phiền toái nếu ông
ăn mặn, nhưng tại sao lúc đó ông không hề thấy đau nhức như lẽ ra? Làm sao mà
ông đã ăn hết tất cả một cách ngon lành?
Cho đến một ngày... bé Bi vòng đôi tay nhỏ xíu qua cổ ông, miệng
bập bẹ gọi “Ông ội ơi...” thì ông nhận ra mình đến đây không chỉ vì chàng trai,
không phải vì trách nhiệm tình cờ số phận sắp đặt. Ông đến đây vì bản thân mình
muốn. Mỗi lần chìa má cho bé Bi hôn, ông thấy lòng trào lên niềm xúc động lạ
lùng. Bước chập chững vấp vào ngưỡng cửa, bé òa khóc giơ hai tay về phía ông
tin cậy.
Ông muốn cho bé tất cả những tiện nghi mà cháu nội của ông được
hưởng nhưng rồi ông không dám mang tới làng chài gì khác ngoài túi bánh qui,
cái khăn len, hộp sữa...
Ông sợ. Phải, ông sợ...
Nếu biết ông là tỉ phú thì chuyện gì sẽ xảy ra? Một khoảng cách
mênh mông đẩy những con người hồn hậu của làng chài ra xa tít tắp, mình ông cô
đơn bên này với bao qui tắc, có qui tắc ông phải chấp nhận và có qui tắc do
chính ông đề ra. Hơn vậy nữa, họ sẽ biết những đứa con của ông là như thế nào.
Và... sẽ giống như những nơi ngày ngày ông đi qua, rập khuôn những lời nói,
những kiểu dáng cung kính và những tính toán lợi lộc. Tệ nhất là con trai và
con dâu của ông sẽ thay đổi, tiền bạc và quyền hành sẽ làm biến đổi tất cả, ông
quá rõ như vậy.
Không, để có những phút giây êm đềm ở làng chài này, để có gia
đình êm ấm này, ông vẫn hãy là ông nội thôi. Ông cảm thấy bứt rứt trước những
món quà đẹp muốn cho bé Bi mà đành phải thôi. Nhìn bé chơi với những viên sỏi,
những vỏ ốc, những cái nắp hộp bằng thiếc... ông quyết định khi bé đến tuổi đi
học sẽ nói thật và đưa bé vào một trường danh tiếng nhất.
Chưa kịp thực hiện thì ông ngã bệnh. Nguy kịch đến nỗi báo chí
và truyền hình ngày nào cũng đưa tin và tung ra những dự đoán cho tương lai của
cơ nghiệp mà ông dày công xây đắp.
Quanh ông là những hàng rào người: bảo vệ, các cộng sự, bác sĩ,
luật sư, phóng viên, những kẻ thừa kế hàng thứ nhất, họ hàng xa, họ hàng gần...
Giờ khắc tỉnh táo hiếm hoi, ông bình tĩnh truyền đạt những gì
cần thiết và điều cuối cùng là gọi gia đình nhỏ của làng chài. Lệnh ban ra
xong, ông cầu trời cho cuộc sống của mình đừng kết thúc trước khi kịp gặp.
Nhưng ông không phải đợi một giây nào cả. Ngay lập tức họ xuất hiện trên ngưỡng
cửa. Nghĩa là họ đã ở cạnh ông từ lâu lắm rồi. Làm cách nào vào được ngôi biệt
thự của ông trong giờ khắc này? Không phải là điều dễ dàng, nhưng nếu người ta
thiết tha muốn thì luôn có một cách nào đó. Ông thấy lòng ấm áp. Nghĩa là họ đã
nhận ra ông! Còn ông thì...
- Các con biết từ bao giờ? - Ông yếu ớt hỏi.
- Ngày đám cưới đã có người nhận ra... bác. Bác nổi tiếng như
vậy, đặc biệt như vậy...
- Hãy gọi bằng cha như con vẫn thường.
Ông nói và cảm thấy hạnh phúc. Đúng vậy, hạnh phúc. Và tiếc
nuối.
- Cha chưa làm được gì cho các con và bé Bi - giọng ông chỉ còn
là tiếng thầm thì - Nhưng ta có một món quà...
- Cha đã cho con rất nhiều rồi - chàng trai nghẹn ngào.
- Ta đã làm gì đâu...
Giọng ông yếu ớt và tràn đầy hối tiếc:
- Nếu ta biết con nhận ra ta là ai, hẳn ta đã...
- Cha đã cho con một người vợ hiền, cha đã cho con của con những
kỷ niệm về ông nội, cha đã cho con một làng chài làm quê nhà...
Chàng trai bật khóc:
- Cha đã cho con một cuộc đời.
Khuôn mặt người sắp chết ánh lên nét ngỡ ngàng. Ông muốn nói gì
đó nhưng không kịp... Chàng trai áp khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào lòng bàn tay
của người đã thay đổi đời anh từ một tối mùa đông. Sau lưng anh, bé Bi trên tay
mẹ mở to đôi mắt tròn xoe, kỷ niệm cuối cùng của bé về ông nội là trên khuôn
mặt khép lại xanh xao hé nở nụ cười
7 nhận xét:
Tiền bạc, tài sản nhiều lắm thì chết chả mang đi được; chỉ có cái tình là sống mãi.
Xúc đọng quá! Nhân bản quá! Hãy yêu thương vaf chia sẻ khi còn có thể, nếu không sẽ muộn.
Xúc động đến ứa nước mắt.Hiếm có những con người đã cho đời sống nhiều yêu thương một cách lặng thầm và sâu sắc đến vậy.
Thôi thì ta cứ làm được việc gì tốt mà nhỏ bé cũng được!
Câu chuyện này thật ý nghĩ. Cháu nghĩ đến mình, đến những người quanh đây và đặc biệt nhớ đến em Việt và chú QV nữa.
VT nói đúng là chuyện cổ tích thời nay đấy!
Chú Quang Việt đang viết tiếp những cổ tích cho đời.Sẽ viết trọn vẹn thôi.Bắt đầu là chuyện tấn công vào thành trì lặng thầm của Việt con.Sau đó là cuộc sống và nghề nghiệp.Trả lại cho cu Việt nụ cười của tuổi lên 3 trong một tiệc mừng sinh nhật,trong một tết trung thu . . . QV thật độc đáo.
Đăng nhận xét