Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

Tết cũ (Duy Đảo) - (tiếp theo và hết)

Dưa hấu, chuối… xuất khẩu không đạt tiêu chuẩn cơ quan bạn lại phải nhờ đến cánh quân nhân chúng tôi tiêu thụ hộ chả tốn kém xu nào mà lính lại đủ vitamine tha hồ luyện tập.
Chúng tôi có đàn bò gần hai chục con gặm cỏ trong khuôn viên đơn vị, tự sản, tự tiêu. Tôi còn nhớ sáng 28 tết, tay chính trị viên tiểu đoàn (quê Thanh Hóa) thay mặt cấp ủy “chỉ đạo”  tôi trông coi đám lính thịt bò:
- Ông phải quản lý bằng được cho cấp ủy cái U bò, bộ phận ấy là ngon và bổ nhất, cả con bò đực chỉ có 2-3 kí thôi, còn quý hơn cả  “súng, đạn” của nó đấy. Ông nhớ để mắt nhé.
Thế quái nào lính tráng lại nhanh thế, chỉ vắng mặt đi đái một phát thôi mà đi tong cái U bò.

Pha thịt xong, hai thằng tiểu đoàn phó mượn được cái Suzuki ghẻ, pha nhớt quá tay, đạp cần khởi động tưởng đến rách cả bẹn mà mãi xe mới nổ, khói phun mù mịt tối thui cả đoạn phố. Phi vội lên sân bay đem thịt biếu thủ trưởng trung, sư đoàn, mỗi vị một kí. Ngày ấy chân thành, tình cảm lắm, tất cả đều xuất phát từ trái tim, thủ trưởng lính tráng thương nhau như anh em ruột thịt. Thử hỏi bây giờ có còn cấp dưới  nào tết đến biếu xếp kí thịt nữa không? Nếu không muốn quân hàm mốc meo như các cụ nhà mình thời 58-70.
Đơn vị tôi còn có cả ngàn mét vuông mặt nước ao hồ: Người – cá, cá – người cứ thế nuôi nhau. Sản phẩm “đầu cuối” của linh lại là đầu vào của cá. Rồi cá được đưa lên đĩa trong những bữa cơm lính, chu kỳ cứ như động cơ vĩnh cửu, cuôc sống diệu kỳ thật.
Thích nhất cũng là dịp vào cuối năm các cơ quan hay có màn tặng quà cho cán bộ, chiến sỹ. Đồng thời, thời gian này cũng là dịp các đơn vị hội thao văn nghệ, đồng diễn thể dục, tổng kết. Xí nghiệp may bên cạnh hay sang nhờ sân bãi đơn vị tôi để luyện tập. Hàng trăm em thợ may tuổi đôi mươi phơi phới cùng lúc theo hiệu lệnh: Cúi xuống, ngẩng lên, lúc quay sang phải, lúc ngiêng bên trái, lúc ưỡn ra sau lúc cong ra trước… Sao đẹp thế! Hấp dẫn thế không biết. Lính tráng cứ đực mặt ra nhìn rồi nuốt nước bọt khan quên cả nhiệm vụ.
Tay lái xe già dân chuyên nghiệp của đơn vị nổi tiếng hay tếu trong một phút không kìm được cảm xúc hắn  oang oang “Mông thế kia mới gọi là mông chứ, đúng là dân may, ngồi nhiều đít em nào  cũng to, cũng hấp dẫn”. Lính tráng xanh mặt vội lôi thốc đồng chí già xa vợ vào nhà. Không khéo phen này ảnh hưởng tới truyền thống văn hóa của đơn vị thì chết.
Năm tháng ấy nếu bạn tới thăm  đơn vị tôi vào ngày chủ nhật, bạn sẽ cảm nhận được sự sung túc của nó. Về trang phục, sỹ quan chúng tôi đồng loạt áo sơ mi kẻ ca rô xuất khẩu, ô to, ô nhỏ, sọc xanh, sọc tím… do xí nghiệp may trang bị vì có công góp phần đắc lực trong công cuộc bảo vệ trật tự an ninh cũng như giải quyết  phần nào nỗi thiếu thốn tình cảm của chị em.
Quần dài Ốt-pho vải Quân khu bảy cho, không là ủi, ống lò so gấu kéo tận đầu gối. Những bàn chân to bè của anh em sỹ quan, lính tráng vốn gốc gác nông dân chân đất, nhét đồng loạt trong những đôi hài nhung xuất khẩu màu cổ vẹt có thêu bông hồng đỏ chót. Sau khi đổ đầu mỗi quân nhân hai đôi, trong kho đơn vị còn vài bao tải dự trữ. Ngoài ra mũ nan  rộng vành, bị cói xuất khẩu… thu được của bọn trộm cắp trong cảng tuồn ra hầu như ai ai trong chúng tôi cũng có tiêu chuẩn. Khi lao động, lúc luyện tập khi đựng quà cho cha, cho mẹ dịp về phép thăm quê.
 …
Ở đơn vị một năm, nhưng một năm ấy với tôi chứa chan bao kỷ niệm. Đầu những năm 90, có lần ghé thăm đơn vị cũ, tôi không thể nhận ra nơi mình đã từng sống, chả còn ai thân thuộc, đến ngay cô gái gù bán café trước cổng trận địa khi hỏi thăm thì được biết “nàng” cũng đã ra đi về miền cực lạc từ lâu.
Xin vào thăm phòng truyền thống (nay gọi là Phòng Hồ Chí Minh) của đơn vị ngày xưa, kỷ vật cũ chỉ còn một vài tấm hình đã nhòe màu thời gian. Có hình một thượng úy má hóp như đang rít thuốc lào đứng khoác vai (nhưng không được tự nhiên cho lắm) một cô giáo già, hiệu trưởng trường mà đơn vị kết nghĩa với tập thể giáo viên cùng sỹ quan đơn vị. Dưới tấm hình vẫn còn dòng chữ “ Thành phố Hồ Chí Minh tháng 12 năm 1984”.

9 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tiên sư anh Tào Tháo!

Nặc danh nói...

Phần Kết hay thật!

Nặc danh nói...

Bác Duy Đảo viết văn trào phúng chẳng kém gì Vũ Trọng Phụng.Hay và dí dỏm lắm bác ạ.Bác cứ viết tiếp cho mọi người được thư giãn nhé.Cám ơn bác nhiều.
HP

Nặc danh nói...

Anh Dao la ban anh Cong nha minh, k6 Troi. Di bo doi ve hoc DHQS k8, la hoc vien cua anh. Anh em than thiet.
KQ

Nặc danh nói...

Không biết dưới ký KQ có phải là KQ của BTk5 không?
Ngôi thứ Công-Quốc, Anh -Em, Thầy-Trò nhự vầy, chẳng biết đâu mà lần !

TranKienQuoc nói...

Hê, đấy là tâm sự với cô HP, em tôi. Xin lỗi nhé!

Nặc danh nói...

Sao kg thấy bác Duy Đảo xuất hiện ở nhà mình bao giờ nhỉ?P nhớ hết tất cả bạn bè của các anh học ở trường Trỗi mà.
HP

TranKienQuoc nói...

Ngày xưa ở trường về là anh Đảo về luôn Hải Phòng. Ở lớp thì chơi với anh Công.

dathb136 nói...

Đọc truyện của Duy Đảo cứ tủm tỉm cừoi.Chuyện lính,chuyện đời cứ tưng tửng khôi hài.Giống chúng tôi thời quân ngũ!Chuyện của lính dù ở quân,binh chủng nào cũng vậy.Cứ như đựoc đúc ra cùng một khuôn.