Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Cái đêm hôm ấy đêm gì ? (Huỳnh Văn Úc)

Các nhà thơ nhà văn tốn rất nhiều giấy mực để tả nhan sắc mỹ nhân. Cụ Nguyễn Du tả Thuý Vân: Hoa cười ngọc thốt đoan trang/Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Còn ca dao dân dã thì cụ thể hơn: Vai tròn eo thắt lưng ong/Mày ngài mắt phượng má hồng môi xinh. Đời là sự thống nhất của các mặt đối lập: cao thượng và đểu giả, trung thực và gian dối, dân chủ và độc tài, trong sạch và tham nhũng vì vậy đã có người đẹp ắt phải có người xấu. Xấu như Chung Vô Diệm trán cao, mắt sâu, bụng dài và phệ, chân thô, mũi hếch, tóc thưa, cổ to, lưng gù, da đen…Xấu như thế nhưng theo điển tích Trung Hoa cũng được chọn làm vương hậu của Tuyên Vương nước Tề. Còn ở Việt Nam tôi chỉ mới biết có cụ Nam Cao tả Thị Nở người yêu Chí Phèo. Chỉ là người yêu thôi vì tuy đã ăn nằm với nhau nhưng chưa có cưới xin gì. Nam Cao viết rằng thị xấu ma chê quỷ hờn, mặt thị là một sự mỉa mai của hoá công, nó đã ngắn mà hai má hóp lại, mũi vừa ngắn vừa to vừa đỏ vừa sần sùi như vỏ cam sành đã thế lại còn muốn cạnh tranh với cặp môi dày màu thịt trâu xám ngoét.

Nhân vật nữ trong câu truyện của tôi không đẹp. Nếu ta nhìn thấy thị thấp thoáng xa xa thì tưởng là Thuý Kiều, nhưng khi đối diện mới biết là người yêu Chí Phèo. Nói thế có hơi oan cho thị bởi vì so với Thị Nở còn dễ nhìn hơn nhiều. Tại sao khi nhìn từ xa ta lại có thể nhầm thị với Thuý Kiều? Trước hết là do cái dáng thon thả dong dỏng cao, thị cao dễ có đến mét sáu. Sau nữa là dáng đi. Thị chịu khó quan sát dáng đi của người mẫu trên sàn catwalk và chịu khó đi đúng như thế bất kể là trong nhà hay ngoài phố. Thị mặc quần phăng, đi giày cao gót hàng hiệu, áo sơ mi cao cổ vì nếu mặc áo hai dây để hở ngực thì chẳng có gì để khoe. Thế còn lại gần thì sao? Ta sẽ thất vọng chứ còn sao với giăng gì nữa. Thị có khuôn mặt chữ điền là khuôn mặt hay được trông thấy trên cổ đàn ông, phía dưới mũi và trên cằm lún phún có râu. Tóc thưa, cứng và ngắn nên dù có tra cứu hàng trăm catalog ta cũng khó mà chọn cho thị một kiểu làm đầu thích hợp. Mũi dài hơn mũi Thị Nở một ít và không cạnh tranh với cặp môi, vì lạy Chúa lòng lành! Môi thị cũng giống như môi mọi người và có màu hồng, cũng có thể là do son môi. Thị chịu khó trang điểm hàng ngày nên ta khó lòng biết da thị màu gì ẩn sau lớp phấn. Đôi mắt to, lông mày hình lưỡi mác. Nhìn chung thế thì cũng ổn đấy chứ! Thế nhưng trên khuôn mặt của thị có một điều bất ổn, bất ổn nghiêm trọng. Đó là hàm răng, nếu trời mưa một trung đội có thể đến nhờ sự che chở để khỏi bị ướt. Sau một đợt điều trị dài ngày tại gia, theo chỉ định của bác sĩ trước khi đi ngủ thị phải đeo một thiết bị bằng thép quanh mồm và ngủ với nó suốt đêm đến sáng tháo ra. Cũng khắc phục được đôi phần. Cũng còn hơn là không can thiệp gì. Còn một điều nữa. Đoạn trên tôi có nói là thị hay mặc quần phăng. Giời ạ! Thị mà mặc váy để lộ đôi chân thì chúng ta phải chạy dài vì lông chân của thị đen và rậm còn hơn của đàn ông. Lại phải nhờ vả y học, bác sĩ can thiệp bằng các thứ thuốc nội tiết tố cũng có thuyên giảm được đôi phần nhưng dẫu sao thị vẫn chưa dám mặc váy.

Cụ Nam Cao viết rằng Thượng Đế chí công nên Thị Nở nghèo, nếu trái lại ít nhất đã có một đàn ông phải khổ sở. Nhân vật nữ của truyện này trái lại rất giàu. Thị là con gái thứ hai của một đại gia. Ta chỉ nói sơ qua là nhà họ có một công ty ăn nên làm ra, ngành nghề gì tôi chưa tìm hiểu. Trụ sở chính là ngôi nhà chín tầng trên diện tích nền tám mươi mét vuông và khuôn viên chung quanh tổng cộng hơn trăm mét vuông ở mặt tiền phố Hoàng Cầu. Ngoài ra còn một ngôi nhà bảy tầng trên diện tích nền sáu mươi mét vuông ở mặt tiền phố Xã Đàn cho một hãng kinh doanh điện thoại thuê với giá ngót một trăm triệu một tháng. Tiền của như nước sông Hằng, đông như quân Nguyên. Vậy thì nhất định phải có một đàn ông phải khổ sở là cái chắc. Người ấy là hắn, một thanh niên hai mươi tư tuổi, kém thị bốn tuổi, là nhân viên của công ty có trụ sở ở phố Hoàng Cầu. Hắn đẹp giai lồng lộng, cao hơn mét bảy, da trắng, tóc mượt, nụ cười tươi. Chỉ phải cái tội nhà nghèo. Nhà hắn ở nông thôn, một ngôi nhà ngói ba gian thấp lè tè và một cái sân gạch nho nhỏ phía trước đầy rơm rạ vương vãi và phân ngan phân gà thả rông. Đã nghèo lại đông con. Hắn là con cả, sau hắn còn một đàn em vừa trai vừa gái bốn đứa nữa. Cũng may mà hắn thông minh, chăm học, bố mẹ chạy vạy vay mượn gửi tiền cho hắn, Nhà nước cũng có chế độ cho hắn vay số tiền chưa đến triệu bạc một tháng. Hắn biết thân biết phận nên lên thành phố trọ học không đua đòi ăn chơi mà chịu khó học giỏi, hai năm cuối đại học còn được học bổng. Cầm tấm bằng đại học hắn đến phỏng vấn xin việc ở công ty có trụ sở phố Hoàng Cầu, hắn trúng tuyển và giữ một chức vụ gì đó tôi không biết, chỉ biết hắn ít khi ngồi văn phòng mà vai đeo laptop lưng dắt mobile cưỡi xe máy chạy rông là chính. Chắc lương cũng khá.

Đời hắn sang trang sau một buổi ông chủ công ty gọi đến phòng riêng, hai ông con có một buổi nói chuyện cởi mở, lật bài ngửa một cách thoải mái, sòng phẳng. Sau buổi nói chuyện đó hắn mất ngủ dễ có đến dăm đêm, ban ngày thở dài thườn thượt. Thở dài nhưng cuối cùng hắn vẫn đi đến quyết định. Tại sao lại thế? Tại vì hắn muốn đổi đời. Đổi đời để có điều kiện giúp đỡ gia đình, hắn là một người con ngoan và có hiếu. Quyết định gì vậy? Lấy con gái thứ hai của ông chủ làm vợ, người con gái mà tôi đã tốn giấy mực để tả sơ qua cho các bạn biết ở đoạn trên.

Rồi cũng đến ngày hôn lễ được tổ chức ở khách sạn năm sao Melia, một trong những khách sạn đẹp nhất Hà Nội. Xe limousine gắn đầy hoa chở cô dâu chú rể chạy lòng vòng quanh mấy con phố rồi mới dừng ở sân trước sảnh khách sạn. Quan khách ngồi kín hai phòng, phòng trên có sân khấu là nơi diễn ra các thủ tục của hôn lễ, tầng dưới theo dõi các sự kiện ở sân khấu qua màn hình cỡ rộng. Bố mẹ hắn lóng ngóng bước lên sân khấu sánh vai cùng với nhà gái, chưa bao giờ họ lạc vào một khung cảnh huy hoàng hoành tráng với đủ thứ đèn màu, bốn cây pháo hoa phun trào rực rỡ, rượu rót tràn trề qua chồng cốc mấy tầng, rồi diễn văn, rồi đáp từ, rồi ca nhạc văn nghệ với dàn nhạc sống có nghệ sĩ saxophone danh tiếng số một Việt Nam. Thú thực là hắn cũng có hơi ngỡ ngàng, thêm một chút cảm động, thêm một chút tự an ủi khi nhìn thấy thị trong bộ váy cưới màu trắng tinh khiết. Và kỳ diệu thay là nghệ thuật hoá trang, những nghệ sĩ hoá trang bậc thầy có thể biến Thị Nở trong phút chốc hóa thành Thuý Kiều.

Cái đêm hôm ấy đêm gì? Hỏi vô duyên! Là đêm hoa chúc động phòng của thị với hắn chứ còn là đêm gì nữa. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, khi thị đã trút bỏ hết váy áo phô bày cái bức tượng không mấy hoàn hảo của hoá công thì hắn nhắm mắt lại và tặc lưỡi. Các cụ nhà ta nói chí lý: tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh. Vẫn còn đèn ngủ mờ ảo lung linh nên hắn nhắm mắt lại thì cũng coi như là tắt đèn và trong trí tưởng tượng nhà tranh đã trở thành nhà ngói. Cho nó xong. Rồi thì cũng xong. Xong việc rồi thị ngủ ngay, ngủ say như chết, ngáy như sấm, tệ hơn, đôi chân mà tôi đã có dịp tả ở đoạn văn trên một cái gác lên bụng, một cái gác lên đến gần ngực của hắn. Còn hắn? Tôi không muốn tả thêm gì về hắn nữa trong cái đêm thao thức ấy, cái đêm hôm ấy đêm gì!

Hà Nội 2010

Mừng sinh nhật thứ 110 của Cụ Hoàng Đạo Thuý

Tin từ Tạ Nghĩa (cháu ngoại Cụ):
Vì nhiều lí do, sáng nay, tại Bảo tàng Cách mạng VN, Tông Đản, lễ tuởng niệm Cụ Hoàng Đạo Thuý (1900-2010) mới được Hội Sử học VN, Hội Huớng đạo cùng gia đình tổ chức thành công.
Các đệ tử Huớng đạo sinh đến dự, ngồi kín hội truờng. Huớng đạo sinh ngày nào - giờ đã tám, chín chục tuổi, râu tóc bạc phơ, chân tay run rẩy nhưng vẫn mặc sắc phục ka-ki cộc tay. Mọi người cùng nhớ tới "huynh truởng" Huớng đạo sinh VN từng đảm đương trách nhiệm 15 năm đến 1945. Cụ là người thầy của nhiều trò gỉoi.
Tổng thư kí Duơng Trung Quốc hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ MC.

Cái lạnh ở HN

Lạ. Trưa qua nhậu về, trời nóng, chỉ khoác cái áo ngắn tay. Ngồi trên lap-top loay hoay post bài, đọc báo mạng. Nhưng chỉ đến 4g, trời đổi gió. Lạnh. Ra đuờng thấy âm u. Thời tiết đổi nhanh thế! Phải mặc ngay áo dày hơn mới an toàn.
Sáng dậy đi thể dục, phải mặc áo dày phòng lạnh. Chạy, đi, nóng; lại phải cởi áo vắt vai. Đi về với áo mỏng.
Thời tiết ngoài này kì quá? Đổi mùa liên tục...

Cuối năm xem ảnh "đời thuờng cụ Văn" (Bee)

Lần đến thăm cụ Trần Văn Giàu (bạn tù Côn Đảo, thầy dạy Triết học Mac-xit của cha tôi) đầu năm 2007. Cụ kêu người nhà mang bia "Ken" cho 2 anh em tôi uống cùng. Nhấp 1 ngụm, cụ nói đùa: "Tôi sinh sau anh Văn mấy chục ngày. Giờ thì 2 ông già này thi xem ai sống lâu hơn...".
Cả 2 cùng qua cái nguỡng 100.
Và, cụ Giàu vừa mới đi.
Chỉ còn lại cụ Văn.
Cuối năm qua Bee mà thấy đuợc cuộc sống đời thuờng của cụ Văn.
Cảm ơn Bee!!!

Chỉ có ở HN... (tiếp - ST: Đạt)

Một kiểu vừa bán hàng vừa “chửi chó mắng mèo”

Khi bạn đến chơi nhà ai, thấy chủ nhà tiếp đãi bạn ân cần, nhưng trong khi đó vẫn cứ quát nạt chửi bởi, mắng nhiếc con cái, bạn đã thấy nhột lắm rồi. Trong cách xử thế, người ta gọi là kiểu “chửi chó mắng mèo” để gián tiếp đuổi khách.

Quán bún ngan trên đường Trần Hưng Đạo bà chủ quán áp dụng chiêu này để ra oai. Bà tỏ ra ngọt ngào với khách nhưng lẫn lộn trong sự ngọt như mía lùi ấy là những câu chửi thậm tệ đám “lâu la” bưng bê của cửa hàng: “Mày đi đâu mà giờ mới vác xác đến, ở nhà chôn bố mày à?”.

Thì ra nạn nhân là cô giúp việc mới đang đứng chịu trận trước bà chủ và hàng chục thực khách đang tất bật nhai và… nhẫn nại nghe. Bà chủ quán thấy nhiều người ngẩng đầu ngó, như được khuyến khích (ở Hà Nội còn gọi là được động viên), tay làm hàm càng… chửi!.. Càng chửi càng hăng.

Ở hàng hủ tiếu nổi tiếng trong “ngõ ẩm thực” phố Hàng Chiếu, bà chủ hàng cũng phải chửi người giúp việc liên tục. Bà chửi rất du dương, xen lẫn lời mời với khách hàng khá êm đềm:“Mày có rồ không mà cắt rau dài thế này?”. Rồi quay sang phía một khách hàng trẻ, bà tiếp nối luôn: “Em không ăn rau sống, à”. Rồi lại quay vào chửi người làm: “Cái con ngu vạ ngu vật kia, khách chờ vòng trong vòng ngoài mà cứ đứng như con chết rồi thế kia à?” Lại quay sang phía khách hàng bà “hát luôn”: “Chưa đến lượt em, đợi tí, gái nhé!”. Lại liên tục chửi: “”Xéo về quê mà hốc C.! Loại lười thối thây như mày chỉ tổ ngứa mắt tao!”. Quay sang khách bà đổi giọng một chút: “Ngồi xuống đây em, chật chội tí, thông cảm nhá!”… Cứ thế liên tục bà vừa chửi vừa “hát” vừa bán hàng, không hề biết mệt.

Nhiều người khẳng định họ đều ít nhất 1 lần vừa ăn hàng vừa… được nghe chủ quán chửi người làm. Bà Lan (bán hàng lưu niệm) kể: Cuối tuần trước, cả nhà bà đến quán hải sản biển B.H trên phố Tô Hiến Thành. Bà chủ ở đấy đang quát tháo một nhân viên, thỉnh thoảng lại xỉa xỉa con dao về phía cậu người làm; cậu này thì mặt lạnh tanh như không nghe thấy gì. Các cháu bà Lan ngồi cạnh sợ rúm ró trước lưỡi dao sắc lẻm thỉnh thoảng vung loang loáng trước mặt.

Trước những chủ quán mồm năm miệng mười, chửi người làm như hát hay, nhiều khách nghẹn. Bà Lan chỉ còn biết nói:”Nuốt chưa hết miếng đã muốn đứng lên, ăn một lần là cạch đến già”

Nhưng cũng với nhiều người, nghe chửi ở quán hàng thường như… vừa ăn vừa xem biểu diễn (cốt sao tiếng chửi không dành cho mình!).

Thế nên, “phong cách bán hàng” kiểu… chửi không chỉ phát huy cao độ ở các quán hàng nhỏ, mà nay nó còn được lan sang ở hệ thống nhà hàng bậc trung như L.V (phố Lý Thường Kiệt), Q.N (phố Phan Bội Châu)…

Thông báo: HỌp mặt k5 phía Bắc

BLLk5 thông báo: Mời các bạn k5 về họp mặt truyền thống "45 năm nhập truờng, 40 năm nhập ngũ" và đón mừng năm mới 2011.
- Thời gian: từ 10g sáng, thứ bảy 25/12/2010.
- Địa điểm: Bia hơi Hải Xồm 23 Nguyễn Đình Chiểu.
Hãy đến với nhau (như Chỉnh Huấn từng nói) với:
Một Biển Hoài Niệm,
Một Trời Nhung Nhớ,
Một Trái Tim Trẻ Thơ

Một Tâm Hồn Lính Trỗi.
 Đề nghị thông báo tiếp!!!

“60 ngày đêm” và vị Chính uỷ mặt trận Hà Nội


Sinh năm 1923, quê Tiền Hải, Thái Bình.
Năm 1939 - 17 tuổi hoạt động cách mạng. 18 tuổi vào Đảng, 19 tuổi - Tỉnh uỷ viên dự khuyết, 23 tuổi - Chính uỷ mặt trận Hà Nội, 27 tuổi - Chính uỷ đại đoàn 312, 32 tuổi - Chính uỷ quân khu, 35 tuổi - thiếu tướng…
Cuộc đời không chỉ gắn liền với trận mạc mà cả lĩnh vực văn hoá văn nghệ: uỷ viên sáng lập Hội Nhà văn 1957, Thứ trưởng Bộ Văn hoá, Truởng ban Văn hoá văn nghệ TW, Chủ nhiệm Uỷ ban Văn hoá giáo dục Quốc hội…

Về một bức ảnh lịch sử
Tôi được gia đình Trung tuớng Trần Độ tặng bức ảnh tư liệu lịch sử “Bác Hồ đến thăm đơn vị “quyết tử” của Hà Nội, đầu năm 1947”. 

… Ngay sau ngày “Toàn quốc kháng chiến” 19/12/1946, các chiến sĩ mặt trận Hà Nội giành giật từng tấc đất, góc phố với giặc Pháp. Chiến luỹ mọc lên khắp nơi. Giường, tủ, bao tải cát… bày ra phố làm chiến luỹ. Nhà này trổ cửa sang nhà khác…
Đầu năm 1947, Trần Độ về nhận nhiệm vụ ở Khu 2 (Hà Nội) rồi là Chính trị uỷ viên mặt trận Hà Nội (Tư lệnh là ông Vương Thừa Vũ).
Lần Bác xuống thăm, đi cùng Người có bác sĩ Trần Duy Hưng. Trong ảnh, ông Độ mặc binh phục mùa hè của sĩ quan Pháp (đầu đội mũ ca-lô có gắn sao, khoác áo ngắn tay ka-ki cùng quần soóc - người thứ 3 từ trái qua).
Ông nhớ mãi lần vinh dự đón Bác: “Cả đơn vị dàn hàng ngang đón Bác. Bác bắt tay từng cán bộ rồi căn dặn: “Giặc Pháp không từ bỏ âm mưu xâm lược nuớc ta. Ở Hà Nội, chúng dùng xe tăng, binh lính cùng nhiều súng ống, đạn dược tấn công, hòng bắt chúng ta khuất phục. Quân dân ta chỉ còn một con đường - chiến đấu vì độc lập, tự do của dân tộc. Bác rất cảm động truớc những cảm tử quân ôm bom ba càng lao vào xe tăng giặc…”. Các chú hãy “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh!”.
Lời Bác thôi thúc đơn vị chúng tôi quyết chiến… Và chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó, Vệ quốc quân đã bảo vệ hàng vạn bà con Thủ đô vượt sông Hồng, rút khỏi Hà Nội an toàn”.

Con người ấy “đã dám theo cách mạng thì còn gì mà sợ!”
Năm 1941, Trần Độ bị Pháp bắt. Toà án Thái Bình kết án 15 năm tù. Trong tù, tên mật thám Ta-lông dùng đủ các ngón đòn tra tấn dã man nhất nhưng không thể khuất phục. Một lần mang tới 1 bát cơm cùng 1 bát cứt và đôi đũa, Ta-lông doạ dẫm:
-        Mày muốn ăn gì? Cơm đó, nói ra thì ăn. Không thì ăn cứt!
Trần Độ giận sôi nhưng lạnh lùng trả lời: “Tôi không biết thì làm sao có thể nói!”, rồi thản nhiên tay cầm lấy bát cứt, tay cầm đôi đũa ghém lại như sắp cho vào miệng. Ta-lông sợ hãi ngoảnh mặt. Vẫn tiếp tục vun vén bát cứt, hôi thối tởm lợm nhưng ông quyết làm thất bại sự đểu cáng của chúng. Mồm mép, mặt mũi ông đầy cứt, khắp sàn nhà đầy cứt. Ta-lông lắc đầu, bỏ ra ngoài.
Sau đó, ông bị đưa lên Hoả Lò rồi tống lên Sơn La. Năm 1943, trên đường từ Sơn La về xuôi để đày ra Côn Đảo, ông nhanh trí trốn thoát.

Giúp việc cho Tổng bí thư Truờng Chinh
Năm 1944, mới 20 tuổi Trần Độ được giao về “Đội công tác” của Thuờng vụ TW, giúp việc cho Tổng bí thư, cùng các ông Trần Dương, Mười Hương. Ông kể lại: “Ông Truờng Chinh là con người rất cẩn thận. Chả thế sau này được Bác đặt cho cái tên Năm Thận”.
Ngày mới về, ông Trường Chinh hỏi ông Độ:
-        Cậu có biết tiếng Pháp?
-        Dạ, cũng có học nên cũng “bập bẹ” ạ.
-        Vậy, dịch thử bài viết này.
Sau khi dịch xong, ông Truờng Chinh xem rồi nhận xét: “Bài dịch của cậu khá tốt. Tuy nhiên có 1 dấu phẩy đặt không đúng chỗ”. Từ đó, Trần Độ đuợc Tổng bí thư tin dùng vào việc viết lách, tham gia làm báo Cờ Giải phóng
Ông Độ chứng kiến sự ra đời của “Đề cương văn hoá” do Tổng bí thư soạn thảo, rồi lại được giao mang sang phổ biến cho ông Lê Quang Đạo (khi đó là bí thư Thành uỷ Hà Nội).
Ông Đạo lại bố trí cho ông Độ trực tiếp phổ biến đề cương cho các văn nghệ sĩ: Tô Hoài, Nguyên Hồng, Nguyễn Huy Tưởng… Đây cũng là cuộc tiếp xúc đầu tiên của ông với các văn nghệ sĩ có tên tuổi. Cố gắng truyền đạt thật tốt tư tuởng của đề cương và cũng từ lần đó, ông có duyên nợ đến suốt đời với văn hoá, văn nghệ.

Làm báo
Sau 2/9/1945, trở về Hà Nội, ông Độ tham gia làm báo Quân Giải phóng. Báo đựơc in ở nhà in tư nhân của ông Ngô Tử Hạ (1 giáo dân, tư sản yêu nước), trên phố Nhà Chung. Bắt chước báo Cờ Giải phóng của Đảng (khi đó bán rất chạy), măng-set báo Quân Giải phóng cũng in màu đỏ.
Ngoài hệ thống phân phối trong quân đội, các cháu bán báo dạo cũng tích cực tham gia phát hành. Sáng nhận báo đi bán, chiều về giao tiền đầy đủ.
Cuối 1945, quân Tầu Tuởng kéo vào Hà Nội, thay mặt Đồng minh tuớc vũ khí quân đội Nhật hoàng. Chúng coi Việt Minh chỉ là mặt trận đoàn thể, không có quân đội nên Quân giải phóng phải đổi thành Vệ quốc đoàn. Vì vậy, báo Quân Giải phóng cũng phải đổi tên.
Bác Hồ cho gọi Trần Độ lên giao nhiệm vụ này. Ông Độ liền hỏi:
-        Thế ý Bác định đổi tên báo là gì ạ?
-        Chú về suy nghĩ rồi báo cáo lại với Bác. – Bác trả lời.
Suy nghĩ kĩ chủ trương rút vào bí mật của Đảng, ông Độ chọn tên báo là Chiến thắng. Khi báo cáo với Bác, Bác đồng ý. Sau đó, Toà soạn báo Chiến thắng vẫn đặt ở 36 Lý Thường Kiệt và tiếp tục xuất bản thêm 1 thời gian nữa ở Hà Nội.

Làm công tác chính trị
Sau khi rời Hà Nội, ông về làm truởng phòng Tuyên truyền (Chính trị Cục, Bộ Tổng tư lệnh).
Cuối năm 1947, ông nhận nhiệm vụ đưa các văn nghệ sĩ (nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát, họa sĩ Mai Văn Hiến, nhà văn Nguyễn Công Hoan…) đi thực tế vào Khu Bốn. Khi đó, Nguyễn Sơn là Tư lệnh. Biết Tư lệnh là “tướng văn nghệ” nên các văn nghệ sĩ rất muốn gặp. Trình giấy giới thiệu cho ông Sơn xem, thấy cả Nguyễn Công Hoan - bạn học từ ngày ở trường Sư phạm Hà Nội – thì ông Sơn rất mừng và cho 1 cái hẹn (nhưng không đả động tên cán bộ đi cùng).
Đưa nhóm văn nghệ sĩ vào phòng khách, ông Độ ra ngồi 1 góc. Ông Sơn vui vẻ: “Hôm nay thấy có các văn nghệ sĩ, tôi mời các anh đến nói chuyện văn nghệ chơi”. Thấy ông Độ ngồi lại, ông Sơn chỉ vào mặt, bảo:
-        Mày thì biết gì về văn nghệ? Ngồi đây làm gì?
-        Tôi muốn ngồi nghe các anh nói chuyện để học tập. – Ông Độ thành thật trả lời.
-        Ừ, thì cứ ngồi đấy!
Rồi ông Sơn bắt đầu câu chuyện…

Truởng thành trong chiến đấutầm nhìn xa
Năm 1954, Đại đoàn 312 (Tư lệnh Lê Trọng Tấn và Chính uỷ Trần Độ) đã bắt sống Tướng Đờ Cát tại Sở chỉ huy mặt trận Điện Biên Phủ.
Năm 1958, trong đợt phong tướng đợt 2, ông đuợc nhận quân hàm thiếu tuớng.
Năm 1964, các tướng lĩnh của Sư 312 đựơc Đại tuớng Nguyễn Chí Thanh tin tưởng, đề nghị Trung ương cử vào Nam chiến đấu. Tại đây, Trần Độ là Phó bí thư TW Cục và Phó chính uỷ Quân giải phóng miền Nam Việt Nam.
Đầu năm 1967, quân đội Mỹ dùng 4 vạn lính Mỹ cùng 5000 lính ngụy mở trận càn Gian-xơn Xi-ty, đánh phá căn cứ của Trung ương Cục. Chiến dịch kéo dài 53 ngày đêm, Mỹ thu đuợc 1 số vũ khí, quân trang quân dụng nhưng không có 1 trận đánh lớn nào. Coi như thất bại. Trong số chiến lợi phẩm thu được có thùng phim, ảnh.
Mậu Thân 1968, cơ quan Tâm lí chiến của ngụy đưa lên báo Chính luận tấm ảnh xác chết cùng ảnh ông mặc bộ bà ba đen với tít đậm giật gân “Tướng Độ bị hạ sát. Chính chuẩn tuớng Nguyễn Ngọc Loan đích thân chỉ huy cuộc săn đuổi… Tướng Độ cùng 8 người khác bị gục ngã tại phuờng Phú Định, quận 6...”. Bà con, bộ đội ta đọc đuợc tin này cũng hoang mang. Nhưng ông không chết.
Sau 10 năm ở mặt trận, tới đầu 1974, ông trở ra Bắc. Ngay những ngày đầu trở về với hậu phương lớn, đi thực tế khắp nơi, Trần Độ đã phát hiện những điều “không bình thường” ở miền Bắc XHCN. Ông có thư dài gửi tới cấp trên.
Toàn văn bức thư được đăng trong “Chuyện Tướng Độ” ( Bá Cường - NXB Quân đội, 2007). Đọc xong, ta thấy còn có tính thời sự cho đến ngày hôm nay.
Ông mất tại Hà Nội ngày 9/8/2002, thọ 80 tuổi.
Trần Độ xứng đáng là 1 tướng quân tài ba, văn võ song toàn!

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Ngày 22/12, từ Học viện đến... bạn Học viện

Sáng cùng anh giai Ngân đến Học viện. Hôm nay là ngày nghỉ nhưng cũng gặp vô số bạn bè, đồng nghiệp cũ.
Em Dung - từng là bộ đội ở Phòng Nghiên cứu (1977-78), sau về học Ngoại ngữ, nay sinh sống ở Úc - cũng hẹn về. Anh em đưa nhau thăm lại truờng cũ. Trường khang tarng quá, đẹp qúa nhưng toàn giáo viên mới, lạ và trẻ quá. Chúng ta chả lẽ đã... già?
Không thể vội đi mà phải uống với bộ môn Đạn của bác Ngân. Anh em, thầy trò mới, cũ gặp nhau hoan hỉ.
Vì có hẹn với Tuấn "tây" (cựu học viên k10), chúng tôi phi tiếp về Làng Tôi ở cuối phố Lý Thuờng Kiệt. Anh em từ k1 (Chu Thành, Trần Thắng Lợi) đến thầy Ngân (cùng thầy Mạnh Giao về truờng dạy từ k1), rồi k3  - NSUT Duơng Minh Đức, k5 -  Kiến Quốc, k6 -Tuấn Anh, Đỗ Dũng, Thanh Chung, Thắng "híp"; k7 - Thắng Bình và nhiều, nhiều anh em k9 hội ngộ nhân Ngày Quân đội. Cũng như năm nào, Tuấn "tây" chủ xị. Quá là vui!
Em Dung cảm động khi đuợc gặp lại anh DMĐ và đuợc nghe anh hát "những bài hát hay nhưng chỉ có 1 lần". Khóc khi chia xa.
Ngày 22/12 năm nay quá là ý nghĩa!!!

Các cầu thủ "cũ" tại sân bóng mới của HV

Dung: "Em là dân sự cũng đuợc vào thăm HV à?"

Bữa cơm rau dưa với bộ môn Đạn của bác Ngân
Về Làng Tôi vui tiếp

Thấy Ngân gặp lại trò Lợi sau 40 năm xa
Bùi ngùi rỏ lệ khi chia tay với Tuấn "chủ xị"

Dung: "Anh Đức đã cho em nghe những bài hát cũ, nhưng... để đời!"

Ý tửơng du lịch Quảng Tây, Quảng Đông

Từ kinh nghiệm của chuyến đi năm rồi, Đông Nhân đưa ra ý tuởng, năm tới anh em k5 tổ chức huyến đi du hí Nam Ninh, Quế Lâm, Quảng Châu (quê Cao). Đề nghị mọi người cho ý kiến!!!

Chỉ Hà Nội mới có... (tiếp - ST: Đạt)

Chỉ Hà Nội mới có

Những cái hay, cái đẹp của Hà Nội, báo chí ở VN đã nói đến nhiều rồi, tôi cũng được nghe không thiếu. Cả cái dở, cái xấu cũng khá nhiều. Đó là chuyện tự nhiên của một thành phố lớn. Ở đâu chẳng vậy.

Nhưng có một thứ mà chỉ Hà Nội mới có, đó là chuyện ẩm thực với “bún quát, phở đuổi, cháo chửi”. Chuyện này tôi nghe từ lâu đã thấy kinh ngạc lắm rồi. Không ngờ đi ăn bún thì bị quát, đi ăn phở thì bị đuổi, đi ăn cháo thì bị chửi. Các bạn đã thấy, đã nghe ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, kể cả ở những nước lạc hậu nhất, có chuyện này chưa?

Ấy thế mà bây giờ lại còn có chuyện “động trời” hơn. Nghe qua cứ tưởng là chuyện bịa, bịa trắng trợn, bịa láo lếu. Làm gì trên đời này lại có thứ chuyện quái đản đến như thế. Song tôi cũng rất tiếc rằng đây là chuyện có thật 100%. Nói có sách mách có chứng. Chỉ cần dẫn chứng một nguồn tin trên báo của một anh phóng viên ở ngay Hà Nội là đủ, không cần thêm mắm muối đã hoảng hồn rồi.

Đọc nguồn tin kia, tôi còn đang phân vân thì lại nhận được cái “meo” của một người đẹp được mệnh danh là “Bà Phổi Bò Hồng O.” từ Seattle, tuốt tận bên Huê Kỳ, gửi tới. Hồng O. cũng chẳng “bình loạn” gì thêm, chỉ gửi nguyên xi tin này “bố cáo” với bạn bè. Thế là quá đủ. Tôi đành phải viết bài này tường trình cùng bạn đọc cho rõ ràng, kẻo sợ người biết người không, hoặc “tam sao thất bổn” cái thừa cái thiếu, mất đi tính xác thực, vốn là thứ quý nhất của nguồn tin.

Phong cách mới

Những phong cách “bún quát, phở đuổi, cháo chửi”, như tôi đã nói ở trên, bây giờ đã thuộc về quá khứ. Không phải nó tàn lụi mà nó “phát triển lên một chiều cao mới”, kinh hoàng hơn. Anh chàng phóng viên của Hà Nội gọi là “ác liệt” hơn. Có lẽ từ ngữ này cũng bị ảnh hưởng từ thời chiến tranh, thí dụ như B52 đánh phá ác liệt.Tôi còn nhớ hồi đó, đứng từ xa nhìn máy bay B52 đánh phá ác liệt như thế nào, song nghe qua những lời lẽ trong vài quán ăn được diễn tả, cũng có thể hình dung ra lời nói đó làm ù tai hoa mắt không kém gì nghe B52 dội bom giữa thời bình.

Không còn cách dùng từ nào khác nên tôi tạm gọi những cách hành xử sau đây là một “phong cách mới” vậy. Nếu bạn đọc nào có câu chữ hay hơn, xin vui lòng góp ý để bà con cùng bàn luận cho vui chuyện “thiên hạ sự”.

Hầu như một số rất lớn người Hà Nội, công tư chức, thuộc dạng trung lưu, tiểu thương có thói quen đi ăn sáng ở những hàng quán nổi tiếng dù nó nằm ở ngóc ngách nào. Ham rẻ thì ít, ham ngon thì nhiều. Còn những “đại gia” thì không ham ngon, ham rẻ mà lại ham “làm sang”, chọn những quán nổi tiếng được trang trí như “bố thằng Tây” và điều kiện là phải chém đắt mới đúng là nơi đáng ăn. Cho dù lúc này đang là lúc suy thoái kinh tế trầm trọng, ai thắt lưng buộc bụng ở đâu không biết, các “đại gia” vẫn không từ bỏ thói quen đã làm nên tính cách đại gia của mình.

Ở Sài Gòn và các thành phố lớn cũng thế thôi, nhưng mỗi cửa hàng có một phong cách phục vụ khác nhau. Ở đây tôi đi vào cụ thể, một số hàng quán ở đất Thủ đô ngàn năm văn vật hiện nay (Nếu viết phóng sự hồi xưa, tôi không ngần ngại diễn tả rằng “Hà Nội ngay bây giờ, liền tút suỵt”. Lối đó hơi xưa rồi nên tôi không xài nữa, cho vào viện bảo tàng chữ nghĩa).

“Miệng nhai, tai nghe chửi”

Xin nói ngay, đó là tiêu đề của anh chàng phóng viên sống ở Hà Nội, chứ không phải của tôi. Thực khách đã quá quen với lối vừa ăn vừa nghe chửi này rồi nên cứ tỉnh như ruồi, ăn uống xì xụp ngon lành. Ngay từ khi khách chưa bước chân vào cửa hàng, đã có thể nhận ngay một lời chào đầy tình cảm chua lòe của chính chủ nhân.

Tại quán bún canh dọc mùng nổi tiếng thơm ngon với món lưỡi, sườn, giò heo chấm xì dầu, hông chợ Ngô Sĩ Liên (Hà Nội), trưa ngày 15-02-2009 vừa qua, một khách mới dừng xe trước quán hỏi bà chủ:

- “Chị ơi, để xe ở đâu?”.

Bà đốp ngay vào mặt:

- “Để lên nóc nhà này này!”.

Bà chủ ngoài 50, ít khi ngớt tiếng léo nhéo chua loét. Một thực khách thích ăn rau sống, gọi rau đến lần thứ 3, bị bà chồm qua bàn bán hàng quát nạt:

- “Đây không có rau, tự trồng mà ăn!”.

Ấy thế mà khách không giận mới là lạ.

Một bà khách sau bữa trưa ngon miệng, biết tính bà chủ hay cáu gắt, chị lại gần bà chủ nhỏ nhẹ: “Chị gói cho em 1 cái lưỡi mang về nhà. Nhà em ít người, chị cho cái nho nhỏ thôi”. Bà chủ quán ngồi cạnh nồi canh nghi ngút khói, mặt đỏ phừng phừng quắc mắt: “Đây không có hàng nho nhỏ! 60 nghìn đổ đầu”. Chị khách bắt đầu sợ, đành phải gật đầu ngay. Nhưng bà hàng chưa hết cơn. Bà vừa gói hàng, múc nước chấm, vừa nguýt chị khách: “Đã muốn ăn ngon lại còn đòi rẻ!”. Rồi cơn cáu giận dâng cao, bà móc cái lưỡi heo luộc ra khỏi túi nilon định đưa cho khách, song lại ném vào rổ: “Thôi không bán nữa đâu, về đi!”. Chị khách tím mặt lủi thủi ra về.

Ở một quán ăn khác, quán mì vằn thắn trên phố Trần Hưng Đạo, hai vợ chồng chị Chị Hồng Hạnh (ở Vĩnh Hồ, Hà Nội) kể, một lần chúng tôi đến ăn, chờ mãi không thấy nhân viên đến hỏi, chồng chị ra tận quầy chủ quán gọi món ăn. 10 phút sau không thấy ai mang đồ ăn ra, hai vợ chồng ngại quán đông, đứng dậy ra về. Vừa ra khỏi cửa, đã nghe một giọng đàn ông chửi với theo: “Loại giẻ rách, có C. tiền mà ăn!”.

Vợ chồng chị Hạnh ấm ức lắm, nhưng không dám phản ứng vì: Thứ nhất, không đáng phải đối phó với những loại người thô tục như thế này. Thứ hai, cái quán ăn nổi tiếng này chắc nó phải có “bảo kê”, có bọn “mặt rằn” đứng sau, chính quyền ở đây chắc cũng không xa lạ gì với chủ quán. Thứ ba, chị thấy người ăn vẫn vòng trong vòng ngoài chầu chực để được “xin ăn “. Thôi thì đành “nhắm mắt làm ngơ” vậy. Chị không hiểu tại sao giữa thành phố lớn, những người ra vẻ lịch sự như thế này mà vẫn có những người chấp nhận “tủi nhục” để được ăn. Họ quen với lối “xin cho” thời bao cấp rồi chăng?

Blog mới - Bank5troi

Anh em k5 lại mở thêm 1 blog mới. Bantroik5 (3) đã link sẵn ở góc lề phải. Mong anh em vào mỗi ngày, nhớ comment và không quên viết bài, gửi tin, ảnh tư liệu cho trang mới và các trang của k5.
Chúc Bank5troi có đông khách vào, ra!!!

Thói hư

Ra HN nghe mọi người nhắc tới 1 anh bạn. Mọi người chơi với anh ta đã mấy chục năm. Nhưng dạo này "mất điểm" quá!
Gặp nhau, nếu có điều kiện thì nâng lên hạ xuống cũng vui. Thăng hoa rồi để có nhiều chuyện mà nhớ, mà kể cho nhau. Thăng hoa ấy cũng là "lau đầu từ", sau đó thì "nổ" cho vui. Nhưng không chỉ dừng ở đó, anh ta thăng hoa rồi nói bậy, vùng vằng gây sự (gây với người chưa quen bao giờ!), rồi đòi đánh người này, người kia. Ai can cũng không nghe. Buồn hơn anh ta làm việc đó không phải ở nhà anh mà ở nhà người mời anh.
Đường đuờng 1 đấng... su hào, ai lại thế? Mà anh có giỏi giang gì về võ nghệ, người lại chả to hơn ai. Và, người ta nhìn vào không chỉ coi thuờng anh, mà họ sẽ coi thuờng cả bạn của anh. "Sao ông lại có loại bạn như thế???". Mất nhân cách quá. Ôi, thật là dở!
Phải "chỉnh" lại mình đi, không thì...

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Hoàng Chương muốn gặp Các-bin???

Hoàng Chuơng vào blog thấy đuợc hình ảnh anh em k5 TPHCM họp mặt nhân 40 năm nhập ngũ. Các anh tài thấy cả, riêng Các-bin Khánh Hoà thì chưa. Nay Bantroik5 xin "hầu" Chuơng.
Các-bin (trài) cùng Đạt k8, Hà k7 và anh Tuấn Linh k3
Truớc ngày họp mặt, KH hỏi về các hình ảnh tư liệu của quân ta để ghép vào video clip âm nhạc do KH tự tuyển chọn, phục vụ anh em. Tối hôm truớc, KH điều con trai về down load các file đã chọn. Như vậy trong tay bạn có 3 DVD và sử dụng lap-top (dùng để giảng bài về an toàn lao động) làm đầu đọc và chiếu bằng projector trong hội truờng. May sao, tại Nhà khách Ba Son có màn hình lớn.
Sáng chủ nhật, KH đến từ sớm, lọ mọ triển khai, cân chỉnh, chiếu thử. Rất trách nhiệm, bạn bám liên tục để điều chỉnh chất luợng hình ảnh. DVD "Ca nhạc cách mạng tuyển chọn", "45 năm vững buớc truởng thành" và "40 năm NSUT Duơng Minh Đức" gây ấn tuợng mạnh mẽ trong thầy cô và anh em. Cuối buổi, khi mọi ngừơi về gần hết, KH mới thu dọn và đeo đồ nghề trở về.
Các-bin đúng là 1 công chức mẫu mực.

Ý tưởng đi chợ tình Khâu Vai, Hà Giang (Minh Thái k4)

Có 1 chợ tình mang cái tên Chợ tình Khâu Vai ở Hà Giang chỉ mở vào ngày 27/3 âm hàng năm.
tour của nó.
Nhiều bạn đã thì thầm cùng nhau: Nên chăng thử 1 lần cùng đi, vì chúng ta già cả rồi... Ý bạn thế nào???

Tôi và Tú "kẽm" từng gặp nạn (Tạ Sơn)

Tối ngày mùng 3 Tết năm 1975, tôi và Tú “kẽm” rủ nhau đi uống R. Thật ra ở nhà tôi, 2 thằng cũng đã làm hết 1 chai Rémi của ông già. Lâng  lâng rồi,  nhưng như thế cưỡi xe ra đuờng mới suớng, mới là tết!
Hai thằng đạp xe vòng lên Tạ Hiền rồi phi qua Bờ Hồ về Phan Chu Trinh. Định xuống Lò Đúc xơi phở Thìn. Đã có men nên tay lái “lụa” hẳn lên. Phố tết đông như trảy hội. Nam thanh nữ tú tràn hết ra ngoài đường.
Thế quái nào mà Tú tông vào đít xe đạp của 1 chú Tây đen. Quen dùng tiếng Nga, Tú chửi: “Khui nhja!”. Ngay lập tức nghe phản ứng: “Bled!”. A, ra “thằng nhọ” này biết tiếng Nga. Chắc bị xúc phạm và cũng đã có men, thằng nhọ vứt xe lên vỉa hè, nhảy lại định đánh Tú. Thằng này to vật, cao to gấp đôi Tú. Nguy quá, tôi cũng liều vứt xe, chạy lại. Đúng lúc cậu đinh thoi Tú thì tôi đạp mạnh vào đùi. Cậu loạng choạng. 
Lại 1 giọng thất thanh: “Bà con ơi, có kẻ giết người!”.  Nhìn ra thì thấy 1 chú người châu Á, nói tiếng Việt lơ lớ. Nhân dân ngày đó bảo vệ người nuớc ngoài, thấy xảy ra xô sát, họ xúm lại, giữ 2 thằng tôi. Lát sau công an khu vực đến đưa về đồn Phan Chu Trinh.
Sau khi lập biên bản với tội: đánh người nuớc ngoài và gây mất trật tự an ninh khu vực. Hai thằng bị tạm giam ở đồn suốt đêm. Xem giấy tờ thì thấy Tú là cán bộ Đại học KTQS, còn tôi tuy vừa ra quân nhưng vẫn còn giấy tờ ở BTL Thủ đô. (Sau đó mới biết, mấy chú này là sinh viên Khoa Tiếng Việt (truờng Tổng hợp), hôm nay đi chơi tết. Còn “chú nhọ” là sinh viên Cu-ba, từng học tiếng Nga ở Mat).
Vừa lạnh vừa đói, ngồi co ro ngủ gà ngủ gật. Gần sáng mới thấy có xe của Kiểm soát quân sự BTL Thủ đô ra. Vừa vào, thấy tôi, có chú em khẽ nói: “Ôi, anh Sơn. Sao lại thế này?”. Sau khi bàn giao 2 "quân nhân gây rối", phải đưa 2 thằng về Phạm Ngũ Lão. Nhưng chỉ ra tới cửa, chú đội truởng bảo: “Thôi, 2 ông anh về đi!".
Một kỉ niệm đáng nhớ của tôi và Tú “kẽm”. Xin kể lại nhân họp mặt k2 và k5 Trỗi.

Leipzig đón Noel (Quang xèng)

Đang mùa Weihnacht ở Leipzig và châu Âu. Mấy tuần nay lu bu quá, vừa phải lo cho bọn học trò thi lên đai vào cuối năm (bạn ta chả là võ sư môn phái Nam Hồng Sơn, có CLB tại Leipzig – BBT) lại phải lo cho đêm liên hoan gặp mặt của Hội "Hà Lội tôi yêu” vào ngày 26/12 nên không có thời gian viết bài về. Nhưng tôi đã cố đi chụp ảnh để lấy tư liệu.

  1. Hơn 20 năm qua, Leipzig nói riêng và nước Đức nói chung mới đón nhận một cái rét đầu mùa dai dẳng và "rét đậm, rét hại" (kiểu nói ở nhà!) đến vậy. Trời đất quay cuồng trong bão tuyết. Nhiệt độ luôn ở từ 4 đến 15 độ dưới âm.
Tuần trước đã xảy ra tình trạng hỗn loạn giao thông trong thành phố hơn một ngày do nước đóng thành đá trên lưới dây điện của hệ thống tầu điện. Chập điện, phải ngưng toàn bộ các tuyến tầu điện toàn thành phố, mà tầu điện lại là phương tiện đi lại chính của học sinh, sinh viên và người làm công.



  1. Cũng như mọi năm, dịp Weihnacht là dịp kiếm ăn của "Cộng" vì dân Đức tiết kiệm cả năm để "đốt" tiền mua quà tặng nhau trong dịp này. (Đây là hình ảnh cửa hàng làm Nail (móng tay, móng chân) của Hương, bà xã tôi - NV). Nhìn vậy nhưng "đói" vì trời lạnh quá, các bà già (những khách hàng "ruột" của Cộng), không dám ra đường...
  2. Dù giá rét, nhưng cũng như dân Đức một năm chỉ có chợ Noel một lần, hai vợ chồng tôi vẫn quyết định đi chơi chợ Weihnacht ở trung tâm thành phố. Trên đường đi, xe chạy qua các khu bán cây thông (có hình ông già Noel thổi khí, to tướng). 
Vào ngày này những  năm trước, ở những khu bán cây thông tấp nập kẻ mua người bán. Nhưng năm nay cũng vắng lặng vì bão tuyết. Dân Đức cũng "đói" như dân Cộng.

  1. Khu trung tâm thì khác hẳn. Dân các khu phố đổ về chợ Weihnachtsmarkt. Đông nghịt. Họ đến để mua sắm, thưởng thức các món ăn và đồ uống là đặc sản của các vùng khác hôm nay mới được đưa về đây. Cũng là dịp tán phét...
  Ra chợ Weihnacht không thể không thưởng thức một món "khoái khẩu" :  Xúc xích nướng (Bratwurst) vùng Thüringen, nơi nổi tiếng nhất nước đức về món này; những cốc rượu vang đỏ hâm nóng (Glühwein). Trên tay dân Đức hầu như ai cũng có cốc rượu vang này.






Võ sư Hoàng Quang có guơng mặt khả ái...




  1. Chạy qua nhà ga trung tâm Leipzig mờ trong tuyết chiều. Thấy hình ảnh nhà 28 tầng với chữ MM chồng nhau - biểu tuợng của thành phố Hội chợ. Chợt nhớ đến thằng bạn cách đây hơn 20 năm, chiều thứ 7, từ Dresden lên chơi...


Tuyệt vời nghệ thuật 'tàng hình' (ST: Đạt)

Với khả năng ngụy trang độc đáo, họa sĩ Liu Bo Lin (người Trung Quốc) có thể biến thành "người tàng hình", khiến người đi đường khó nhận ra sự hiện diện của ông nếu không để ý kỹ.

Họa sĩ ở Sơn Đông, Trung Quốc này có thể ẩn mình ở mọi nơi, người đi đường khó nhận ra khi ông đang đứng cạnh một bức tường gạch.
Đứng cạnh những bức tường cũ kỹ ở Verona, Italy.


Xuất hiện tại một nhà thờ ở Milan.
Hòa mình vào một tác phẩm graffiti.

Ngồi thiền trên đường.

Cùng nhiều pha diễn bất ngờ...

Đêm Hà Nội

Máy bay xuông trễ 1 tiếng. Trong sân ga đã thấy điện thoại của Tạ Sơn gọi, giục về uống bia. Hắn ngồi với Lê Bình, Dũng Triệu, Huy "mai" suốt từ trưa (tất nhiên là uống). Ra sân ga được bố con anh Ngân đón. Trời HN lạnh, 15 độ, khô. Trong nam thì trời mát, vẫn mặc được soóc.
Xe ngang khu công nghiệp VIT thì có điện thoại. "Đoàn Khánh hả? Đang ở đâu?". "Mới tới Leipzig và uống li bia đầu tiên với Quang "xèng" đây. Nói chuyện với Quang này!". "Ừ, tao đây. Khánh đêm nay xuống Chemnitz, bọn đàn em mở tiệc chiêu đãi đàn anh. Trên đuờng xuống tạt qua đây...". "Ở bên đó, anh em có cơ hội gặp nhau, dù chỉ ít phút, là quý rồi. Này, nói chuyện với anh giai Ngận này!". Bốc phét lia chia. Vui. Khánh sang ăn tết Noel với vợ còn. Chắc mấy ngày nữa về. (Chả hiểu có Quý, Võ tham gia?).
Tới HN, anh giai rủ về ăn cơm và "ngủ thân mật". Ừ, thì về. Cả nhà sum họp, có cả cháu Quân và bạn gái. Hùng con rể lấy ra chai XO chiêu đãi chú. Rau sống với sốt cà chua có tóp mỡ (đúng món ông anh hay chiêu đãi chiều thứ 7 ở Vĩnh Yên) là đắt hàng nhất. Cả nhà nhường cho khách.
Xem phim mãi 11g mới đi ngủ. Không ngủ được, chả hiểu vì uống chè Thái "đức" (thức...) hay vì cái lạnh đêm HN, hay vì  lạ giường mà nhớ vợ con???
Sớm, 2 anh em bốc phét về Tuyển tập Học viện sắp xuất bản nhân kỉ niệm 45 năm vào 28/10/2011.

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

Nhiều kì: Đi một ngày đàng học một sàng khôn (Nh.Tinhvi - Leipzig)

Tôi đi sang Đức để làm một người lao động, theo diện hợp tác lao động giữa hai nhà nước. Sau khi nước Đức thống nhất thì tôi chuyển sang làm một người lao động tự do. Vì thế hàng ngày , trước đây khi mới sang , cũng như bây giờ ,sau 22 năm, tôi chủ yếu tiếp xúc với những người lao động , người dân bình thường .
Đất khách quê người, lại là nơi quá xa xôi với người thân, đất nước , ai cũng vậy, để tồn tại được thì phải học hỏi và lao động nhiều hơn một chút. Để đến trường lớp thì không có điều kiện. Thôi thì mình thấy người ta làm thế nào thì bắt chước, học theo những cái hay. Không làm theo những cái mà mình thấy chưa hay. Tuy nhiên có những cái lúc đầu mình thấy chưa hay nhưng sau này mình thấy hay thì lại làm theo. Có những cái thì là hành động cụ thể, có những cái là lối suy nghĩ, có những cái là tác phong. Có những cái thì mình thấy nó rất to tát, mình có học cũng chả để làm gì thì mình „bóp“ cho nhỏ lại „vừa“ với mình theo cách suy nghĩ đơn giản của một người lao động như tôi.
Mẩu bánh mỳ thừa
Tôi sang đến Đức vào mùa đông . Ngày nghỉ bên ngoài toàn tuyết trắng, đường lại trơn trượt , chẳng muốn đi đâu. Ngày chủ nhật nhìn ra cửa sổ không thấy một bóng người , chỉ thấy bà cụ già ở tòa nhà đối diện cầm túi rác đi rất chậm rãi ra khỏi nhà về phía thùng rác.Vứt rác xong bà lại chậm rãi quay về . Đường rất trơn nên mãi bà cụ mới đi đến trước cửa nhà. Khi thò tay vào túi áo khoác chắc là để lấy chìa khóa, thì như chợt nhớ ra điều gì, cụ đưa tay lên vỗ mạnh vào trán rồi quay trở lại. Tôi nghĩ chắc cụ lại quên, vất luôn cả chùm chìa khóa vào thùng rác rồi ? Thùng rác thì rất to và cao , loay hoay một lúc tôi mới thấy cụ lấy lai được cái túi rác nhỏ vừa vứt của mình. Mở túi rác, cụ lục lọi rồi lấy ra một mẩu bánh mỳ thừa nhỏ xíu. Cụ vứt túi rác trở lại, còn mẩu bánh mỳ thì cụ tiến thêm mấy bước đến thùng rác BIO (chuyên chỉ để vứt thức ăn thừa) để vứt vào. Té ra cụ chẳng quên chìa khóa mà chỉ là quên không vứt một mẩu bánh mỳ bé tý xíu vào đúng chỗ. Bây giờ những chuyện thế này đối với tôi đã trở thành bình thường. Nhưng cách đây 22 năm khi mới ở VN đặt chân đến đây chuyện ấy đã gây ấn tượng rất lớn cho tôi.
Năm 1997 nước Đức tham gia vào việc ký kết nghị định thư Kyoto và nghị định này có hiệu lực vào năm 2005. Đến năm 2008 họ đã tuyên bố hoàn thành các chỉ tiêu về giảm thiểu khí thải do nghị định này quy định phải hoàn thành vào năm 2012. Tôi không thể hiểu được cặn kẽ chính phủ đã có những chính sách khôn ngoan thế nào để làm được điều kỳ diệu đó . Nhưng không biết tôi có hồ đồ không khi nghĩ rằng họ sẽ không thể làm được điều kỳ diệu nếu vào cái ngày tôi vừa kể , cụ già kia không quay lại thùng rác tìm mẩu bánh mỳ?
Một người nhỏ nhoi như tôi làm sao hiểu được cặn kẽ nghị định thư Kyoto do LHQ chủ trì và có những 175 nước tham gia và làm sao biết được mình phải làm gì ? Nhưng cụ già kia đã dạy cho tôi cách „ bóp“ những chuyện to lớn để cho nó nhỏ lại chỉ bằng một mẩu bánh mỳ tý xíu. 

(Còn nữa)

Nhớ bạn

Ngày họp mặt, Chỉnh Huấn mời các gia đình liệt sĩ và bạn bè đã mất. Vợ và con gái Lưu Trọng Trung có mặt. Em cảm ơn, các anh k5 chu đáo quá, lần nào họp mặt cũng mời em.
Trung đi như vậy đã 14 năm. Gia đình này thân thiết với anh em ta vì em gái Trung lấy bạn Võ Minh Đạo và sống sum vầy quanh nhiều bạn trỗi ở khu 12A Lý Nam Đế. Ngày Trung đi, cháu trai mới 2-3 tuổi, ngơ ngơ ngác ngác chả biết gì. Cháu vẫn gái còn trong bụng mẹ. Nay, con trai Trung đã học lớp 11; con gái lớp 8. Sáng qua, tại khách sạn Ba Son, thấy cháu lớn lắm, đang ngồi chat trên mạng.
Đĩa hoa đẹp còn lại trên bàn tiệc ai đó định dành cho vợ Phùng Duy Hưng. Rất tế nhị, Bình chuyển ngay cho vợ Trọng Trung. Em cũng có ý từ chối nhưng không đuợc. Khi nhận đĩa hoa, em nói: "Vâng, em xin và mang về đặt trên bàn thờ đế nói anh Trung biết, hôm nay họp mặt 40 năm nhập ngũ nhưng vắng anh".