Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Đảng ta không đau mắt (ST)

Có một chuyện vui thời các trường chúng tôi đi sơ tán trong chiến tranh.
Trong giờ giảng môn Lịch sử ở một lớp tiểu học, cô giáo say sưa: “Các con ạ, Đảng ta thật là vĩ đại. Đảng đã dẫn dắt nhân dân ta đi suốt những chặng đường quanh co khúc khuỷu… để đạt hết thắng lợi này… đến thắng lợi khác…”. Cô giáo chưa dứt lời thì một chú bé giơ tay: “Thưa cô. Con có thắc mắc ạ”. Cô giáo chững lại: “Vâng xin mời con. Con muốn hỏi gì nào?”. “Thưa cô Đảng ta có đau mắt không ạ?”.
Cô giáo ngỡ ngàng: “Sao con lại hỏi thế?”
“Là vì… Là vì…” – Cậu bé rụt rè. Cô giáo động viên: “Con đừng ngại… Con cứ hỏi đi”. “Là vì…Là vì…, thưa cô… Tại sao Đảng ta không đưa nhân dân ta đi đường thẳng, đường quang, …mà lại đưa nhân dân ta đi những chặng đường quanh co khúc khuỷu ạ?”. Cô giáo trố tròn mắt,… nghĩ mãi không ra câu trả lời.
Đấy là câu chuyện tôi nghe các cô giáo kể cách đây đã ba bốn chục năm, khi ngồi quanh bàn trà ở nơi sơ tán. Chẳng biết có chuyện thật như thế hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến thì lại thấy buồn cười với mẩu chuyện vui vui về những câu hỏi ngây ngô của con trẻ.


*
Ấy nói là ngây ngô, nhưng bây giờ, mỗi khi đọc trên báo những mẩu tin về tham nhũng lại gợi tôi nhớ lại câu hỏi của bọn con trẻ,… về chuyện Đảng ta đau mắt…
Những tin được đăng đại loại như sau: “Chưa phát hiện ra dấu hiệu tham nhũng”, “Chưa phát hiện dấu hiệu bao che”, “Chưa phát hiện dấu hiệu gian lận”, “Chưa phát hiện dấu hiệu bảo kê”, “Chưa phát hiện ra chỗ nào mua bán chức quyền”,… “Chưa phát hiện ai hết!”… “Chưa phát hiện cái gì hết!”… “Tài liệu của các cơ quan pháp luật của nước ngoài chỉ là tham khảo”.
Đọc những tin tức này, tôi lại bật nghĩ đến câu hỏi hồn nhiên của con trẻ năm xưa… “Chắc có lẽ Đảng ta đau mắt phải không ạ?”. Nhưng rồi…
Một buổi sớm đi tập thể dục tôi nghe các cụ càu nhàu khi bị trẹo chân trên lớp gạch lát vỉa hè gập ghềnh nham nhở, vừa lát hôm trước hôm sau đã bật tung,lầm lầy những cát: “Sao chúng nó không làm được cái vỉa hè tử tế như hồi… đế quốc sài lang nhẩy?”. Một cụ hỏi ra vẻ tức tối.
Cụ khác lập tức đáp lời: “Ông buồn cười thật đấy! Làm kiên cố thì chúng nó ăn gì? Làm thế này
thì cuối năm lại… dự trù kinh phí,lại… sửa chữa, lại… nâng cấp, lại mở rộng, lại… dự toán,… Có thế chúng nó mới có… cái món… để mà ăn lại quả chứ!”. Rồi các cụ dứt dóng: “Chỉ có cái đứa thong manh (mắt kém) mới không hiểu vì sao đường sá cứ sửa chữa hoài… Năm nào cũng sửa!”.
Một cụ khác ra dáng một chuyên viên nghiên cứu đã về hưu tiếp lời:
- Ừ…ừ. Thằng nhỏ thì ăn vỉa hè, thằng nhỡ thì ăn đài tưởng niệm, thằng nhớn thì ăn dự án, thằng bự thì ăn cái… đồ… vĩ mô hơn. Chúng nó có phần hết.
Một cụ khác chêm vào:
- Rồi đến khi bị phát giác, đưa chúng ra kiểm điểm… nội bộ, thì chúng cười khì khì, và đọc một báo cáo rất chi là lâm li rành rẽ: “Thưa các đồng chí chưa bị lộ! Em chẳng may bị lộ, xin tự phê bình
nghiêm khắc như sau, như sau,… và như sau… Cuối cùng chúc các đồng chí ăn chia sòng phẳng, đừng ngố để chúng nó xía cho, rồi mà bị lộ như cái thân em”. Nghe xong báo cáo thì cả hội nghị vỗ tay tèn tẹt.
Còn tôi nghe các cụ xong, thì tỉnh người, nghĩ ra câu trả lời cho các cháu học sinh năm nào: “Các con ơi. Đảng ta không đau mắt đâu… Đảng ta thấy hết cả đấy”.

4 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tuyệt vời 10/10.

Nặc danh nói...

Câu hỏi của cậu bé thật thông minh, hóm hỉnh. Nhưng chắc nó chả nghĩ sâu xa gì, chỉ rất hồn nhiên và vô tư, nêu câu hỏi theo loogic thông thường mà thôi.
Còn chuyện bây giờ, nó giống như trong bóng đá. Phải lật cánh trái, cánh phải, lắt léo mới làm bàn được chứ!!!

Nặc danh nói...

Đã nói trên diễn đàn bạn Trỗi không nói chuyện chánh trị.Vậy nên những dạng bài này nên dẹp,dẹp ngay .Nên lấy tấm gương Hà huy cù Vũ mà cảnh tỉnh,chớ nói và viết lung tung.Còn muốn nói,bức xúc cứ ra quán mà nói nhé.Đây không cấm.
(Trỗi K4)

Nặc danh nói...

Chính vì thế mới cần chỉnh đốn, mới cần đấu tranh phê tự phê như vừa rồi, không thì dân mất hết lòng tin.