Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Tài ba: Ảo thuật chuyển đổi hoa quả (ST: Đạt)

Mời xem màn ảo thuật kì lạ này!

Bộ trưởng Tài chính Lê Văn Hiến qua lời kể của người cháu ngoại (Hương Thảo Nguyên) - tiếp


“Mỗi thứ nhỏ bé trong ngôi nhà này đều có hình bóng ông bà tôi ở đó”
Một buổi sáng trước ngày giỗ Bộ trưởng Lê Văn Hiến, tôi ngồi uống trà trong ngôi nhà của gia đình cố Bộ trưởng Bộ Tài chính, cùng với Elena và những cán bộ dưới quyền ông một thời. Elena không ngừng chạy qua chạy lại, chăm sóc những người bạn, những người cán bộ cũ từng làm việc, từng gắn bó với ông ngoại chị từ hồi kháng chiến chống Pháp. Elena trân trọng tất cả những người đã từng gắn bó với ông ngoại chị trong những năm tháng gian khó ấy.  Bà Phạm Thị Mai Cương, nữ thứ trưởng đầu tiên của Bộ Tài chính, đã ôm Elena vào lòng, không ngớt khen: ‘Elena giỏi lắm! Elena chu đáo tuyệt vời”. Không chỉ bà Mai Cương, tất cả những người ngồi ở đó đều yêu quý Elena và coi chị như con, cháu trong nhà. Tất cả họ đều xúc động trước tình cảm mà Elena dành cho họ, tình cảm mà họ hiểu là xuất phát từ tình yêu thương chị dành cho ông ngoại mình.

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Lễ khánh thành trường tiểu học xã Mỹ Yên do Quỹ Boeing tài trợ (Bùi Vinh Trưởng BLL)


CHƯƠNG TRÌNH LỄ KHÁNH THÀNH
TRƯỜNG TIỂU HỌC XÃ MỸ YÊN, HUYỆN ĐẠI TỪ, TỈNH THÁI NGUYÊN

AGENDA
Dedication of the My Yen Primary School,
Dai Tu District, Thai Nguyen Province

Địa điểm:                          Trường tiểu học Mỹ Yên, huyện Đại Từ, tỉnh Thái Nguyên
Venue:                              My Yen Primary School, Dai Tu, Thai Nguyen
Thời gian:                         9h00, ngày 6 tháng  12 năm 2012
Date & Time:                   At 9. 00am, Dec 6th, 2012

Xe đạp của tương lai (ST: Đạt)


Bicycle in the future

cid:006f01c7a85f$865ed5b0$0301a8c0@888tigercd381d


Ca nhạc hải ngoại đón Christmas 2012 (ST: Hạnh Phúc)

Hôm nay mới gần cuối tháng 11 nhưng Toronto đã thực sự vào đông, trên mái nhà tuyết phủ trắng xóa, ngoài đường là 1 lớp đá mỏng… Ấm cúng nhất là được ngồi trong nhà thưởng thức văn nghệ. 

Mời xem dân ta bển đón Noel!

Chùm thơ Xuân Dũng k9


Nhớ bạn Trỗi 
Mé vườn cúc vàng hé nở,
Màu thu nhuốm tự khi nào?
Nắng nhạt nhẹ rơi mái rạ,
Heo may gọi lá xôn xao.
Sớm nay cà phê phố nhỏ,
Một mình nhớ bạn tâm giao.
Rượu quí, trà thơm bày sẵn
Trỗi ơi, hãy đến đây nào.

Trách yêu
Chớm đông gió lạnh mưa sa
Hỏi chàng tiên tửu mê hoa xứ nào?
Đất Thanh nước thẳm, non cao
Mảng vui quên hết đồng bào thủ đô

 Bác sến tóc
Diệu vợi phong trần có một ta
Hùng tâm tráng chí bóng xế tà
Tìm ẩn khe sâu ngồi vách đá
Một ly ngất ngưởng với bướm hoa


Hà Nội và cà phê đầu đông (Ảnh: Nguyễn Cương)

Tất Tuấn k3 (trái) ra HN có việc, tiện thăm bạn bè. Thật may được đón gió mùa đông bắc và được "giao ban cà phê" đầu đông với bạn Trỗi. Mời cùng chỉa sẻ cái rét đầu đông của HN, bên li cà phê Trung Nguyên thơm lừng.

Nhóm lò (Huỳnh Văn Úc)

Nào anh em ơi! Ta nhóm lò lên
Ta nhóm lò bằng bầu nhiệt huyết
Củi khô, củi tươi cho vào cháy hết
Có sá gì lúc nhúc bầy sâu.
Ngọn lửa thiêng tưởng sẽ bền lâu
Và bầy sâu sẽ đến ngày tận số
Bỗng dưng từ đâu ào ào nước đổ
Người buồn, lửa tắt, sâu cười.

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2012

Bộ trưởng Tài chính Lê Văn Hiến qua lời kể của người cháu ngoại (Hương Thảo Nguyên)



Lê Elena – cháu gái của cố Bộ trưởng Bộ Tài Chính Lê Văn Hiến mang một vẻ đẹp lai rất dịu dàng. Chị là kết quả của một mối tình Nga – Việt. Cha chị là con trai một Trung tướng Liên Xô (cũ), còn mẹ chị là Lê Thị Ngọc Ái, con gái duy nhất của cố Bộ trưởng Lê Văn Hiến với nhà cách mạng nổi tiếng xứ Quảng – Thái Thị Bôi. Elena yêu cha mẹ mình như mọi người con khác, thế nhưng người Elena gắn bó nhất, không phải là cha chị, cũng không phải là mẹ chị, mà chính là ông ngoại chị, sự gắn bó mà chị vẫn nói là một mối nhân duyên đầy may mắn mà chị được số phận ban tặng khi sinh ra trong cuộc đời này. 

Niềm vui nho nhỏ (KQ)

Tôi có cô học trò khóa 42 Học viện KTQS, học chuyên ngành Y sinh điện tử, năm nay ra trường về Cục Quân y. Vừa về, cháu đã đăng kí đi giảng các lớp về thiết bị điện tử y sinh mới. Vừa là trò, nay được làm thầy, cháu rất vui. Ngoài giờ, cô giáo trẻ hay chia sẻ cùng học viên. Biết có anh Mạc muốn đi tìm bác là LS hy sinh đã hơn 40 năm ở chiến trường miền Đông, cháu liền nối tôi và Mạc. Từ Mạc rồi đến vợ chồng Tiếu (dân Hải Phòng, có bố hy sinh năm 1969) nhờ kiểm tra thông tin LS tại Phòng Chính sách QK7. Quá dễ, vì Bộ tư lệnh QK7 quá gần nhà, hơn nữa từng là lính nên giục các cháu gửi hồ sơ vào.

Nghệ thuật: Quan Âm nghìn tay (ST: Đạt)

Mời thưởng thức!

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

VUI LÒNG CHUYỂN TIẾP CẢNH BÁO NÀY VỚI GIA ĐÌNH, BẠN BÈ!


Bạn nên cảnh giác: Không mở bất kỳ thông báo với một tập tin đính kèm quyền BƯU THIẾP * FROM *HALLMARK, bất kể là aiĐó là một virus sẽ mở ra * cho hình ảnh BƯU THIẾP, * 'đốt cháy' toàn bộ đĩa cứng C của máy tính của bạn.

Nhật kí hành trình Về lại Quế Lâm: Ngày 1/12 (Ảnh: Lưu Đào)

Sáng 1/12, tôi và anh Cao đến đón đoàn khách Nguyễn Văn Trỗi. Tay bắt mặt mừng gặp lại bạn cũ đã mấy năm xa. Sau đó là chuyến thăm trường Đào tạo nghề du lịch, đơn vị quản lí khuôn viên của trường Trung học số 1 năm xưa, sát với chân núi Ốc ở Xuyên Sơn. Đoàn còn trở lại thăm Tiểu Đông Giang phía cổng sau và thăm nhà thầy hiệu trưởng Lăng Hán Dân (đồng nghiệp thời Chính ủy Bùi Khắc Quỳnh).
Lưu Đào, Cao đón đoàn tại KS Tiêu Quan Quang.

Phút thứ 89

Làm nhà, từ phần móng đến khi lên từng tầng đều làm lễ xin phép thổ thần, thổ địa, thổ công, long mạch... Có lẽ các cụ thương nên mọi sự chót lọt. Ngày cuối, giục nhà thầu đến hoàn tất, chú Chiến thợ cả tay nghề cao được cử đến. Còn trẻ nhưng chăm chỉ, làm ra làm chơi ra chơi.
Phải lợp tole sáng che phần đất của nhà bị quy hoạch treo: nằm trong "lộ giới chờ" (ôi, VN!). Từ sáng cháu Chiến leo lên mái lọ mọ làm 1 mình, kéo chỉnh foam (vật liệu chống nóng), trong khi cậu thợ phụ đang lo phần hồ. Bỗng nghe cái soạt, quay lại thấy thằng cháu với tay nắm lấy xà gồ, treo thân được chừng phần nghìn giây rồi như 1 tấm phản nghiêng 15 độ rơi cái uỵch, mông xuống trứơc, đến lưng rồi đầu đập xuống nghe cái "bốp". Có cháu thợ điện đứng ngay dưới bị sạt qua đầu. Trời lộ ra khoảng sáng. Chạy tới thấy cháu mặt trắng bệch. May có cái mũ bảo hiểm nên đầu không bị sao. Cô thợ hồ chạy tới, tháo mũ bảo hiểm, lấy nón quạt cho thoáng gió. Cho cháu nằm 1 lúc thật tỉnh mới đỡ dậy: "Đau lưng không? Đầu có sao?". Thấy Chiến lắc đầu. Ngay lập tức anh bán mì Quảng, chị bán bánh cuốn, cô bán bánh ít mang lại cho li nước chanh, li nước chè đường, hộp dầu gió; người hỏi thăm chia sẻ. (Đúng là lúc hoạn nạn mới hiểu lòng thế gian. Xóm nghèo quanh nhà tôi thế đấy). Ngồi cả tiếng thì tỉnh hẳn, Chiến đòi leo lên mái làm tiếp.
Nhờ Trời, nhờ Phật, nhờ ông bà mà Chiến và cả vợ chồng nhà tôi thoát nạn. Làm xong cái nhà mà không "đổ máu" thật là may. Nghĩ lại thì đúng là càng  gần thắng lợi càng nhiều gian nan. Trưa thấy Chiến đi ăn cơm về, ngồi xòe với anh em, trêu cháu: "Số mày hôm nay hên, tiền lại về hết cháu đấy!".

Tập ảnh Nghệ Sĩ 73 (Nhựt báo Trắng Đen) Sài Gòn (ST: Đạt)




Giải Hòa bình Khổng Tử (Huỳnh Văn Úc)



Khổng Tử (551-479 TCN) là nhà tư tưởng, nhà triết học có ảnh hưởng đối với đời sống văn hóa các nước Đông Á. Triết học của ông nhấn mạnh sự tu dưỡng đạo đức “tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ”, các đức tính “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín”. Các tác phẩm ông để lại cho đời như Luận Ngữ, Ngũ Kinh được truyền tụng như là giáo lý của một tôn giáo-Khổng giáo. Người đời sau tôn ông là “Vạn thế Sư biểu”- Bậc thầy của muôn đời. Tư Mã Thiên đã nói về Khổng Tử như sau: “Trong thiên hạ các vua chúa và người tài giỏi rất nhiều, khi sống thì vinh hiển nhưng chết đi là hết. Khổng Tử là một người áo vải nhưng các học giả cũng như thiên tử, vương hầu ở Trung Quốc hễ nói đến lục nghệ đều lấy Khổng Tử làm tiêu chuẩn. Có thể gọi ông là bậc Chí Thánh vậy”.

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Những câu chuyện linh thiêng và kỳ lạ về một người lính đã hy sinh ở thành cổ Quảng Trị (Hương Thảo Nguyên)



Tôi không nhớ mình đã viết bao nhiêu bài báo, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bắt đầu một bài viết nào khó như bài viết này. Viết về 1 câu chuyện tình yêu trong chiến tranh, viết về 1 người lính đã biết trước cái chết của mình, viết về 1 người đàn bà chỉ có 7 ngày làm vợ nhưng đã có 1 đời làm “hòn vọng phu” – tôi thực sự bối rối vì không biết làm thế nào để có thể kể lại câu chuyện đó, đúng như những gì tôi đã được nghe và cảm thấy….

Có một người cựu chiến binh từng nói với tôi rằng: “Nếu có dịp đến thành cổ, cháu hãy bước đi thật nhẹ nhàng. Mỗi tấc đấc ở đó đều có xương máu của đồng đội bác”. Người cựu chiến binh ấy, là một trong số không nhiều những người lính đã may mắn trở về an toàn, lành lặn sau những ngày đêm chiến đấu để bảo vệ từng mét vuông đất ở thành cổ Quảng Trị. Lần nào đến thành cổ, ông cũng quỳ xuống đất và khóc. Ông đã thắp rất nhiều nén hương trên khắp thành cổ mỗi năm trở lại đây, trong suốt nhiều năm đã trôi qua của cuộc đời ông, nhưng thắp bao nhiêu nén hương, ông cũng cảm thấy chưa đủ. Ông đã chứng kiến quá nhiều đồng đội của ông đã ngã xuống ở tuổi 20, có người vừa mới lấy vợ, có người chưa từng biết yêu. Với những người lính như ông, thành cổ là một vùng đất thiêng, là một miền tâm linh không ai được phép xâm phạm: ở nơi đó, ông và những đồng đội của mình đã thấm thía hơn bao giờ hết cái giá phải trả cho hạnh phúc và tự do. Ở nơi đó, có những câu chuyện về những người lính đã ngã xuống mãi mãi trở thành huyền thoại.

Sonate Ánh trăng (Huỳnh Văn Úc)



Ludwig Van Beethovel
 Chàng là một nhạc sĩ tài hoa. Nàng là cô học trò dương cầm được chàng dạy dỗ kèm cặp.  Năm ấy nàng mười bảy tuổi, người nhỏ nhắn, cân đối, dễ thương. Đôi mắt nàng trong veo như nước hồ thu, một khi đã nhìn vào đấy chàng như bị một sức hút vô hình không thể rời ra được khiến chàng ngợp thở. Nụ cười của nàng nở như đóa hoa hàm tiếu, e ấp bờ môi, má chợt ửng hồng, tóc khẽ bay vương vài sợi trên bộ ngực phập phồng khiến cho chàng luôn hy vọng, luôn chờ mong, hạnh phúc và khổ đau xen kẻ vì chàng muốn sở hữu nụ cười đó cho riêng mình... 







Chuyện yêu đương thời bao cấp (ST: Mẫn k5)


  • Nhớ về thời bao cấp, họ không còn rùng mình về những thiếu thốn, khó khăn, chỉ thấy những kỷ niệm tình yêu lãng mạn mà đến con cháu cũng phải ghen, phải nể.


Ảnh minh họa
Những thanh niên thời ấy, bây giờ trẻ nhất cũng đã U50. Nhớ lại thời bao cấp, ai cũng kêu cái thời sao khổ thế. Nhưng khi kể chuyện tán gái hồi đấy, họ người mỉm cười, kẻ cười mỉm.

Sài Gòn: Hồ Con Rùa - xưa & nay! (ST: Đạt)



Có nhiều người và nhất là giới trẻ hiện nay muốn biết hình thù Con Rùa vì ngày nay nó không còn nữa .Con Rùa trông hình thù bệ vệ to lớn giống như được đúc bằng đồng nhưng thiệt sữ được làm bằng mấy lá đồng cán mỏng, khung sườn của nó được làm bằng thép và bọc mấy tấm đồng này lên .Hình thức làm tương tự Tượng Nữ Thần Tự Do tại Mỹ .Trên lưng con rùa có ghi tên những Quốc Gia đã viện trợ cho Vietnam trong thời kỳ đó.