Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Nhức nhối con tim 3



Tôi về nhà, lục internet xem về mổ tim. Qua mạng lưới Google, tôi tìm mục mổ tim (open heart surgery), tìm ra được rất nhiều bài viết, phim chiếu rất rõ ràng, hay. Có nhiều mục chiếu video cuộc mổ tim. Chiếu từ khi rạch ngực, cưa đôi cái xương sụn nối với các xương lồng ngực, banh lồng ngực ra, và khâu vá, mổ, đóng lại. Xem thì hơi ớn, vì thấy ghê quá, banh toác bộ xương sườn ra, mà mằn mò, khâu vá như một ông thợ may vụng về tập may, trong khi trái tim vẫn đập thoi thóp co bóp. Nếu không "cóc cần" mọi sự, thì e cũng lo lắm. Ai sắp mổ ngực, nếu sợ chết, thì đừng xem các video nầy mà sợ. Không thấy, không biết, thì yên tâm hơn. Đỡ sợ.

“CHUYỆN KỂ TRƯỚC LÚC O GIỜ“ (ST: Đàm Thơ)


          Các bạn già thân mến !
           Trong cái tuổi gọi là già của chúng ta,thỉnh thoảng đó đây còn đọng lại những câu chuyện tình ngộ nghĩnh.Nó làm chúng  ta bất ngờ sống lại một thời tuổi nhỏ đáng yêu.Nó khiến hồn ta thăng hoa,rạo rực như ngày nào ta bước vào thuở yêu đương, hò hẹn.Câu chuyện sau đây là vậy.Xin kể tặng bạn như tặng một nốt  nhạc trẻ thêm vào bản nhạc cuộc đời.Chuyện là vầy:
             Hôm ấy gần tết.Bà lão bỗng nhận được cú điện thoại của một người đàn ông lạ:
-         A lô ! Có phải bà N.N.H.N. đó không ạ ?
-         Phải rồi ! Ai đó,có gì không?
-         À,tôi biết bà chớ bà không biết tôi là ai đâu.Hồi đó,khi chúng ta thi chuyển từ cấp 1 sang cấp 2 ta thi cùng phòng và tôi được vinh hạnh ngồi cùng bàn với bà.Nhưng đã không dám làm quen.Hơn 60 năm rồi đó,hình ảnh bà vẫn in đậm trong tôi.Tôi luôn dõi theo và cố tình tìm kiếm nhưng đã không có thể.Chiến tranh liên miên,trường lớp di dời,tôi để lạc mất bà trong nhiều nuối tiếc.Gần đây tôi đọc được quyển sách viết về “Một thời để nhớ”  thấy tên bà và đã tìm về ban biên tập mới có được số điện thoại của bà đây.Thật may mắn.

Tiếu lâm Nga (ST: HP)

Chóng lớn
Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.
- Bố mẹ làm gì thế? – Nó hỏi.
- À – bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối – Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi.
- Vô ích – thằng bé lắc đầu – ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi.
- ?!! 




- Mama, tại sao trong cái quần bơi của bác này có bị to còn bác đằng kia lại có cái bị nhỏ?
- Tại bác này giàu, còn bác kia nghèo.
Thời gian trôi qua...
- Mama, nhìn kìa, có bác cứ nhìn mama và càng ngày càng giàu…

Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

Nhức nhối con tim 2

Ông bạn ngồi cạnh tôi, người Mỹ, tuổi chưa được 50, dáng người gầy, thon thả, mỗi chiều sau khi tan sở, chạy bộ ven bờ sông. Một hôm nọ, vợ ông không thấy ông về, điện thoại hỏi thăm khắp nơi. Hôm sau điện thoại vào sở xem ông có đi làm không. Đi tìm mãi, cảnh sát báo cho bà biết, tìm ra xác ông bên bờ sông. Ông chết vì bị đứng tim. 

Nước Mỹ và tự do

Xin giới thiệu mấy tấm ảnh chụp trước Nhà trắng: Chiếc lều tạm cùng dòng chữ "Nhà trắng - 24 giờ mỗi ngày. Chống bom hạt nhân - hòa bình - thức trắng đêm từ 1981 được duy trì bởi ý tưởng của W. Thomas"... Chả hiểu bố mày có phải là  W. Thomas? (Vì không tiện hỏi).
Túp lều và những khẩu hiệu chống chiến tranh.

Nếu bạn muốn hòa bình, hãy đấu tranh cho sự công bằng.

Lều và khẩu hiệu dựng ngay trước Nhà trắng.

Trang thơ: Hai anh em (Quang Việt)

Có hai anh em nhà nọ,
Cùng chung một mẹ Mặt Trời.
Nhưng chẳng bao giờ gặp mặt,
Hai người sống ở hai nơi.

Người anh thì ở đằng Đông,
Xuất hiện  khi đêm gần hết.
Để nghinh đón mẹ Mặt Trời,
Sau một đêm dài ngủ miết.

Còn người em ở đằng Tây,
Hiện ra khi sắp hết ngày,
Đón mẹ Mặt Trời đi ngủ,
Đưa mẹ vào giấc ngủ say.

Cứ thế, nhịp nhàng, cứ thế,
Sáng anh rồi chiều đến em.
Cần mẫn thay nhau chăm mẹ,
Hết ngày rồi lại đến đêm.

Anh em mỗi người một vẻ,
Đẹp rực rỡ muôn ánh hồng.
Nhưng không có mẹ chiếu sáng,
Có đứa nào đẹp được không?


Đọc tí cho biết thiên hạ lắm người tài ! (Nguyễn Quang Lập)


Mấy hôm nhờ thằng Khoa một việc, chẳng biết nó giúp được không mà không thấy điện thoại nhắn tin gì, đầu óc cứ lởn vởn thằng Khoa, chẳng làm ăn gì được cả. Thằng Đ. đang ở Đà Nẵng nhắn tin nói khéo không nó lại cuội đấy.

Kỉ niệm khó quên (Sỹ Long k5)

Long (áo trắng, hàng đầu, thứ 2 từ bên phải) giữ được tấm ảnh họp mặt k5 phía Bắc tại Đường Thành, tháng 12/1985. Nhìn lại tấm ảnh này thấy bao gương mặt của thầy cô (thầy Chiều, thầy Lương, thầy Chi Phan, thầy Nguyễn Phong) cùng anh chị em phía Bắc nhưng cũng nhiều bạn bè không còn sống đến ngày hôm nay như các bạn Linh 'đen', Vũ Quang, Lê Bình, Vũ Lợi...
Họp mặt lần đầu, tháng 12/1985, của anh em phía Bắc tại Đường Thành.
Vậy là chỉ sau 15 năm ngày chia tay nhau sau kì thi tốt nghiệp ở Hưng Hóa (mùa hè 1970), đứa vào Quân sự, Quân y; đứa đi Tây, đứa vào Bách khoa... vì nhớ trường, nhớ thầy, nhớ bạn mà anh em ta đã tìm lại nhau. BLL lâm thời lúc đó giao cho Chương 'ba té' (Nguyễn Thanh..., làm ở Hàng không) thảo và in loạt giấy mời to bằng bàn tay, Linh 'đen' (vốn là dân tự do) nhận và lọ mọ mang thư tới nhà từng bạn... để có cuộc họp mặt lịch sử này.
Ôi, thời gian! (Xin cảm ơn Phạm Sỹ Long!).

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Bát phố Washinton DC sớm 24/8



Những người nghéo tá túc qua đêm ở công viên trung tâm.
Khó ngủ vì đồng hồ sinh học khó thích nghi, 2g dậy lên mạng, 6g xuống nhà đi thể dục. KS Hamilton có 2 mặt tiền ở phố 14 và phố K. (Ở DC và các TP lớn của Mỹ, theo hướng bắc-nam đặt tên đường theo số, hướng đông-tây đặt tên theo chữ cái A, B, C...).

Đoàn biểu tình rồng rắn ra trước Nhà trắng.


NHỨC NHỐI CON TIM 1 - Tràm Cà Mau (ST: ĐB)


Nhiều người tưởng rằng, đau tim là bệnh của ai khác, chứ không phải họ. Lầm to, ai cũng có thể chết bất thần vì đau tim, mà không có một triệu chứng nào báo trước cả. Đau tim, một trong những bệnh giết chết nhiều người nhất tại nước Mỹ. Nhờ khoa học tiến bộ, biết đích danh chết vì bệnh tim. Chứ bên Việt Nam mình thì cứ gọi là "trúng gió", trúng gió mà chết, nhiều lắm. Bị trúng gió, thì cạo gió, và xoa bóp huyệt đạo lung tung, cũng cứu được rất nhiều người. Đó cũng là một cách kích động cho trái tim đập lại, cho máu lưu thông, mà thoát chết. 

Đôi mắt con là của mẹ! (ST: Thu Hương)

Những ngày này, giữa dòng chảy gấp gáp của cuộc sống, một bản nhạc về tình phụ tử, tình mẫu tử vang lên cũng khiến người ta sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn khi nghĩ về cha mẹ – những người luôn đùm bọc và yêu thương ta vô điều kiện, những người đi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời vẫn không thôi lo lắng cho ta.
Nếu còn cơ hội, chỉ cần 1 giờ, 1 ngày thôi chúng ta hãy báo đáp lại một phần nào tình cảm đó. Đừng để thời gian trôi qua khiến chúng ta phải nuối tiếc như câu chuyện này. (Thu Hương)

Đôi mắt con là của mẹ!

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.
Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến.
Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.

Cuộc sống đẹp (ST: Đạt)

Mời xem!

Về anh bạn Mỹ làm Tour-guide (KQ)

Anh ta tên Richard Sherwood nhưng anh em nhà tôi cứ gọi là Rich cho tiện. Sinh 1969, là giáo viên, qua VN làm tư vấn du học đã 18 năm nay. Anh lởi xởi, rộng mở, gần gũi với mọi người, nhất là với các cháu học sinh. Anh nhớ hết tên tuổi các cháu "đã qua tay". Lấy vợ họ Khuất, dân Sơn Tây. Tên Rich khó gọi, bà con ở quê gọi luôn là Lích cũng không làm anh mất lòng.
Chiếc xe đi cùng chúng tôi những ngày ở Mỹ.
Sau tết vừa rồi vợ chồng tôi mới quyết định cho cháu đi du học. Sau đợt thi tuyển tiếng Anh, con gái tôi cùng con gái Trần Việt Trung được chọn cùng gần 100 cháu sang du học nội trú tại nhiều trường ở Mỹ.
(Chuyện riêng, ở nhà thấy cháu Mý nhút nhát, ngại tiếp xúc với người lạ làm chúng tôi lo lo, chả hiểu lớn lên sẽ thế nào? Ai dè, ngay buổi đầu tiên đưa cháu đến phỏng vấn; ngay trước mặt thầy, chúng tôi ngạc nhiên khi thấy cháu rất mạnh dạn, tự tin trò chuyện với thầy (thậm chí còn dùng tay để diễn giải) như đã quen biết từ lâu. Chả hiểu thầy đã "ba kich" bằng thuốc gì? Sau đó cháu trở thành trò cưng của thầy).
Vậy là vợ chồng Công Vượng (bạn "cạ" với Rich, từng đưa cháu Quang đi học Mỹ từ 2 năm trước) thiết kế chuyến du lịch kết hợp đưa con đi học cho 2 gia đình tôi. Chúng tôi sẽ gặp Công Vượng và Quang vào ngày 27/8 tại New York, sẽ đi xem vở nhạc kịch Mama Mia tại Nhà hát kịch Broadway. Hướng dẫn viên được chấm là thầy Rich.


Đạo diễn Phạm Ngọc Tiến với Quyền Sư

Mời đọc Tuổi Trẻ!

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Sân bay quốc tế Narita và những dịch vụ tiện ích

Một góc Narita.
Xuống sân bay Narita, có cảm nhận 'người Nhật hết ý" vì mọi dịch vụ luôn là tốt nhất cho hành khách. Từ việc thông tin hướng đi - đến, di chuyển nhanh bằng băng chuyền (nhớ là dân Nhật dùng bên trái là thuận, nên khi đứng trên băng chuyền cũng vậy,  nhớ nhường bên phải cho khách muốn vượt lên đi trước), đến ghế rung matxa thư giãn sau chặng đường dài, bàn cho khách muốn truy cập internet, hố rác có phân loại, vòi rửa cho người già, tàng tật...
Như dân Âu Mỹ, dân Nhật luôn vội vàng; nhưng với những tiện ích này giảm đáng kể thời gian, công việc cho họ.

Thầy Rich và 2 trò Mý, Lúm.

Coi chừng ăn phải Nấm độc (ST: Dat)

image
Đây là các loại nấm ươm ủ bằng hóa chất độc hại bán la liệt tại các chợ Tàu, Việt. Nấm cũng từ hóa chất, giá đỗ cũng từ hóa chất. Và 2 loại này được làm thành nhiều loại thức ăn chay ngon miệng!

Soledad (Westlife) - (ST: HP)

Mời nghe!

Chuyện ít biết về cụ Tạ Đình Đề (Tiếp theo và hết)

Huyền thoại
Cuộc đời của Ông bắt đầu bằng những câu chuyện huyền thoại và kết thúc cũng bằng những câu chuyện huyền thoại. Ông nổi danh với những hoạt động cách mạng được xem như huyền thoại. Sự ngang tàng, trượng nghĩa của mình mà Ông có rất nhiều bạn bè. Nhưng rồi sau đó, chính điều đó làm hại Ông. Cuộc đời Ông cũng là một chuỗi ngày dài bị oan khuất...
Một con người không có cấp bậc, chức vụ, không hề giữ trọng trách trong quân đội, trong chính quyền mà đã có nhiều huyền thoại. Trong Kháng chiến Chống Pháp từ Liên khu 3, Liên khu 4, Bình Trị Thiên, Việt Bắc... các chiến sĩ Quân đội, nhân dân đều biết tên Ông. Tên tuổi của Tạ Đình Đề vang mãi tới Nam Bộ xa xôi. Đặc biệt ở Miệt Cống Thần, Chợ Đại (Hà Nam), Hà Nội... Bà con nhắc đến Ông với thái độ khâm phục, kính nể, trân trọng.
Quân Pháp trong thời tạm chiếm Hà Nội nơm nớp tưởng chừng như lúc nào Ông cũng có mặt giám sát hành động của chúng. Chính bọn chúng thêu dệt nên những huyền thoại "Xuất Quỷ, Nhập Thần" của Ông trong nội thành Hà Nội thời tạm chiếm.
Ông là một con người bị cuộc đời dần lên, hắt xuống ghê gớm; nhưng ông cũng là người ngang tàng ngay thẳng, không ngại nguy hiểm và dám bảo vệ quan điểm khi sự việc Ông cho là đúng. Chính vì tính ngang tàng, thẳng thắn đó, mà trên đường công danh, Ông gặp biết bao điều trắc trở.