Út Phương quê Yên Định, Thanh Hóa. Nhà nghèo lại đông anh em, vất vả quanh năm mà chả bao giờ đủ ăn. Thế là liều theo chúng bạn vào thành phố làm thuê. Đủ “nghề” từ rửa bát, bưng bê, Ôsin … cuối cùng là chân phụ việc không công để học nghề gội đầu cho một tiệm uốn tóc trên phố. Nghe vợ kể Út Phương rất xinh, lại có nét tây tây. Mặt đẹp da trắng chỉ tội mỗi cái người không được cao, vòng 2 và 3 cứ thẳng tuồn tuột, tay chân to, thô và giọng nói “cha ông” thì sửa không được nên đâm ra “phá” mất “ tướng”.
Chủ nhà cho thuê tiệm uốn tóc ngày xưa khi Út còn làm thuê là một gia đình cán bộ gốc Nghệ có mỗi cậu con trai. Cu cậu được chiều nên “láo lếu” tuy vậy cũng chưa đến nỗi nào. Thế rồi cu cậu phải lòng Út Phương. Sau thời gian bã bọt mép thuyết phục bố mẹ tiệc cưới cũng được tiến hành. Bố mẹ chồng thương con nhưng không thích nàng dâu nên mua cho căn hộ tầng trệt một chung cư cũ cho ra riêng. Sau thời gian phụ rồi học việc Út Phương thành tài mở tiệm gội đầu ngay tại nhà chấm dứt kiếp tôi tớ làm thuê.
Khéo tay lại khéo chiều khách nên quán đông dần, thu nhập mỗi ngày mỗi khá. Chồng càng ngày càng trở nên yếm thế. Thằng chồng thường lấy le với hàng xóm bằng cách to mồm dọa vợ mỗi lần quá chén: “Tao chỉ mê mỗi khuôn mặt, nước da cùng cái nết chịu khó của mày chứ dân “Hà lội gộc” như tao khối con nó chết nhá ”.
Vợ tôi kể Út Phương vùa bị chồng “dã” cho một trận. Lý do là nhà có cái máy vi tính mới sắm cho con. Mấy bà sồn sồn, khách đến làm đầu chỉ cho Út Phương cách “chát” tìm bạn để tâm sự. Thế là Phương “chát”, rồi mê tít thò lò. Mê mải “chát” tới hai giờ đêm quên cả ngủ. Đang chát hăng bỗng “bốp” một cái mắt mũi tối sầm lại “hoa cà hoa cải” văng tung toé. Út Phương lĩnh trọn cái tát của chồng:
- Mẹ tiên sư mày! Chát hả! bố mày chờ mãi mà mày không lên “chát”, mày lại đi “chát” với thằng “lào”. Vừa chửi thằng chồng vừa lôi sềnh sệch Út Phương lên gác.
Thế là nó dã con một trận. Con đã tính bỏ mấy bận mà nó không chịu ký. Tình thật, cục súc vậy thôi nhưng công bằng nó cũng là thằng đàn ông tốt tính. Hai ba đứa cháu của con đem ngoài quê vào nó cũng đồng ý hết và cưu mang như cháu của nó. Nên con cũng thương với lại hai mặt con rồi chả nỡ. Nghĩ lại mình có được như ngày hôm nay cũng là nhờ nó, nhờ gia đình nó.
Chát thích “ nắm” cô ạ. Nhất là “chát” với mấy đứa tre trẻ rất vui. Có cả mấy ông sư cũng “chát”. Hãi nhất là “chát” với cánh đàn ông “nhớn tuổi”. Chúng chỉ toàn tán tỉnh thôi, câu trước câu sau đã rủ đi café, đi nhà nghỉ. Có thằng còn khoe cả “hàng” con run hết người. Lắm lúc giật mình ngoái vội lại phía sau xem thằng chồng nó có nhà không rồi vội vã “xóa”. Lúc sau cái thằng chết tiệt ấy lại hiện ra tức mình con tắt công tắc đến “cạch” một cái thế là xong, màn hình tối thui.
…
Có tiếng xe máy của vợ, tôi ra mở cổng.
- Đi gội đầu à? Có cô nào vừa điện trách sao không tới chỗ cô ấy.
- Hôm nay mệt, ngại đi xa, gội gần nhà lần sau ra nó vậy. Thế nào rồi nó cũng trách.
- Có phải …? - Tôi chưa kịp hết câu thì đã nghe:
- Ừ! Nó đấy! Út Phương cái con bé có quán gội đầu mà em hay kể với anh đấy.
(Còn tiếp)
Tối về, nhận thấy giữ bài này lâu trên mail-box sẽ không chịu đuợc. Vội post cho mai quân ta có bài sớm để đọc!
ÚT PHƯƠNG (1)
Chiều chủ nhật nhà vắng teo. Con đi học xa, vợ xách xe máy chả biết đi đâu. Một mình nằm khểnh vắt chân chữ ngũ xem tivi. Bỗng có tiếng chuông điện thoại. Nhấc máy giọng nhà quê đặc sệt. Lại đứa cháu ở quê nhờ xin việc? Tôi nghĩ bụng.
- Cho cháu gặp cô.
Nghe kỹ thì giọng Thanh Hóa không lộn được đi đâu. Tôi trả lời đại:
- Cô đi gội đầu ngoài tiệm.
- Sao không thấy ở chỗ con?
- Cháu là ai?
- Cháu là Út Phương
- Út Phương nào ta?
- Lần sau con giận cô luôn. Đi gội đầu mà không đến tiệm con.
À! Thì ra Út Phương, là cái cô chủ quán gội đầu quen mà vợ tôi thường hay kể.