Khi ông anh tôi đi học ở Nga về có mang theo cái máy ảnh Zenith, chú Công nhà tôi lọ mọ tự học chụp ảnh. Trong bộ đồ nghề mang về có cả hộp tráng phim, khay hiện, thuốc hiện, cả dàn phóng ảnh... thế là mày mò làm tuốt. Ông anh còn mua về 1 lô phim Liên xô, tha hồ mà chụp (ngày đó gần như không có cửa hàng bán vật tư phim ảnh). Chụp hết cuộn phim nào là chui vào cái phòng tắm được chọn làm phòng tối để tráng phim, làm ảnh.
Lục tìm trong đống ảnh cũ thấy có tấm ảnh mấy anh em rủ nhau ra công viên Thống Nhất. Thời gian này khoảng 1972-73 vào dịp nghỉ hè.
Trường Sơn thằng cháu lớn con bà chị cả ngày ấy 2 tuổi hay được các chú cho đi chơi cùng. Cháu ngồi lòng chú Chiến "thộn". Ngồi giữa là Thái Dũng bạn học của tôi ở Lý Thường Kiệt, qua tôi mà Dũng chơi với anh em Trỗi. Ngồi đầu này ghế là bác Châu "lé", thời gian này đang học Luyện kim ở Bách khoa.
Hàng sau từ trái sang là bác Trung Việt. Châu "lé" và Trung Việt học với Lợi nhà tôi từ ngày ở khu 38 Trần Phú, vậy là chơi chéo nhau. Đứng giữa là Lê Chí Hòa rồi đến Khải "bô-đa" (hắn đúp xuống lớp tôi). Cu út Việt Trung cao nên đứng sau cùng.
Tám người trong ảnh thì 4 đã đi xa: Châu "lé", Thái Dũng, Chiến "thộn", Trung Việt.
Nay toàn dùng máy tự động nên hiếm thấy ảnh lỗi thế này. Hồi đó làm gì có lớp dạy về chụp ảnh phổ biến như bây giờ, anh em toàn dạy truyền khẩu. Có lẽ học không đến nơi đến chốn nên gần như ảnh nào cũng bị lộ sáng. Có lẽ do ống kính mở hơi rộng, ánh sáng vào nhiều.
Chả hiểu pô ảnh này do tôi hay Công bấm? Nhưng giữ được đến giờ cũng là quý rồi!
Bài đăng Phổ biến
- Tùy bút: Nhìn lại nước Mỹ qua chuyến đi đầu tiên (2)
- Tùy bút: Nhìn lại nước Mỹ... (4)
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- 7 triệu chứng không ngờ của bệnh tim (ST: ĐB)
- HN cũng đang chuyển mình?
- Gặp mặt các bạn yêu thơ của Báo liếp
- Lỡ làng (Ngô Hạnh)
- Bác Hồ cười trước lúc đi xa (ST: CCB Trần Đình Ngân, Berlin)
- Tin nhanh: Bệnh tình của Sơn (Quang Việt)
- Quà 8/3: Bộ ngực tự nhiên đẹp nhất thế giới
Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012
MỒNG MỘT THÁNG BẢY (Huỳnh Văn Úc)
Mồng
một tháng bảy, ngày ta mong đợi
Trên đường phố Sài Gòn, Hà Nội
Lịch sử đồng hành với chúng ta
Lịch sử hò reo với chúng ta
Lịch sử mấy ngàn năm ta đứng thẳng,
Chúng ta không thể nào im lặng
Bởi im lặng nghĩa là khuất phục
Nghĩa là nén lòng chịu nhục,
Không! Lịch sử bừng lên trong ánh mắt
Lịch sử cháy trên từng khuôn mặt
Lịch sử nhẹ nhàng nâng những bước chân
Không có gì cản được
Lịch sử và lòng dân.
Hà Nội ngày 2/7/2012
---------
Nhà cầm quyền TQ quyết định thành lập Tp Tam Sa, Tập đoàn dầu khí TQ mời thầu quốc tế khai thác dầu khí trên thềm lục địa VN... và nhân dân ta đã phản ứng. Ngày 1/7, bà con ở HN và TpHCM đã biểu tình...
Trên đường phố Sài Gòn, Hà Nội
Lịch sử đồng hành với chúng ta
Lịch sử hò reo với chúng ta
Lịch sử mấy ngàn năm ta đứng thẳng,
Chúng ta không thể nào im lặng
Bởi im lặng nghĩa là khuất phục
Nghĩa là nén lòng chịu nhục,
Không! Lịch sử bừng lên trong ánh mắt
Lịch sử cháy trên từng khuôn mặt
Lịch sử nhẹ nhàng nâng những bước chân
Không có gì cản được
Lịch sử và lòng dân.
Hà Nội ngày 2/7/2012
---------
Nhà cầm quyền TQ quyết định thành lập Tp Tam Sa, Tập đoàn dầu khí TQ mời thầu quốc tế khai thác dầu khí trên thềm lục địa VN... và nhân dân ta đã phản ứng. Ngày 1/7, bà con ở HN và TpHCM đã biểu tình...
Thử nghiệm và thực tế cuộc sống (ST: Đạt)
Vào một buổi sáng lạnh mùa đông năm 2007, tại một ga metro ở Washington DC, một thanh niên với chiếc đàn vĩ cầm, đứng chơi những bài nhạc nổi tiếng của Bach, Schubert, Massenet… trong vòng 45 phút.
Trong khoảng thời gian ấy có khoảng chừng 2 ngàn người đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẽ chú ý đến sự có mặt của anh.
Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.
Trong khoảng thời gian ấy có khoảng chừng 2 ngàn người đi ngang qua, đa số đang trên đường đến sở làm của họ. Dường như không một ai có vẽ chú ý đến sự có mặt của anh.
Sau khoảng 3 phút, một người đàn ông đứng tuổi đi qua và nhận thấy có một nhạc sĩ đang đứng đó chơi vĩ cầm. Ông đi chầm chậm, dừng lại chừng vài giây, và rồi lại vội vã đi tiếp cho kịp giờ của mình.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)