Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Niềm vui nho nhỏ (KQ)

Sáng dậy thấy trời se se lạnh. Khoác thêm cái áo thể thao dài tay rồi đạp xe ra đường. Bầu trời âm u, không có nắng. Ngoài kia không khí lạnh phía bắc tràn về, lại đợt lạnh dài ngày đây. Đã 6g hơn, đi ngang cổng trường Nguyễn Thượng Hiền đã thấy bố mẹ tấp nập đưa con đến lớp.
Ngoài xa lộ Phạm Văn Đồng xe chạy ào ào. Sôi động không khí của 1 ngày mới... Còng lưng đạp xe lên dốc cầu Bình Triệu 2, thở phì phò. Đi bên đường dành cho ô tô. Nhìn sang bên kia đường dành cho xe 2 bánh thấy có cô cháu gái miệng đeo khẩu trang (như Ninja) cũng đang còng lưng đạp lên dốc. Vui vẻ trêu: "Cháu đạp khỏe hơn chú rồi".
Khi đổ dốc, cô cháu nhập cùng làn, quay sang hỏi thăm:
- Chú đạp xe thể dục à?
- Ừ, còn cháu?
- Dạ, cháu đi làm. - Vừa nói cháu vừa tháo khẩu trang ra.
- Ở tận đâu?
- Dạ, đường Thống Nhất, Gò Vấp. Cháu làm gần ngã tư Bình Triệu.
- Vậy là sáng nào cũng đạp xe thể dục, khỏe hơn các bạn đồng nghiệp rồi.
- Dạ.
Chia tay cháu, còn giơ tay vẫy vẫy. Ấy, sớm ra cũng đã có niềm vui nho nhỏ.

Bão tuyết khủng khiếp ở Mỹ

Mời xem vài hình ảnh!

Kỷ vật của người bị chết oan (MINH DIỆN) - (ST: BĐ)


Ngôi từ đường họ Mai làng An Hạ vừa được sửa lại sau bao năm bị trưng dụng làm kho chứa phân hóa học của hợp tác xã. Trong buổi dâng hương khánh thành, mọi người vui mừng đón một người của dòng họ gần năm chục năm mới trở về. Người đó là Mai Hiếu. Ngày ông bỏ làng đi, mới mười ba tuổi, nay đã bước sang tuổi sáu ba, mái tóc đã bạc trắng…
Nghe tin ông Hiếu về, người họ Mai đến mừng. Nhiều người làng An Hạ cũng tò mò đến. Họ được biết ông Mai Hiếu là con của ông Mai Trung - người bị xử bắn oan ức năm chục năm trước. Ông Hiếu bỏ làng ra đi trong tâm trạng đớn đau, nỗi lòng chất chứa biết bao trắc ẩn, có mang theo kỷ vật của ông cha.