Trong quyển sách “Hoa cúc và lưỡi gươm”*, có một nhận định về sự khác biệt giữa phương Tây, Nhật Bản, tự do, và trách nhiệm như thế này:
Người phương Tây, khi còn thơ ấu, phải phụ thuộc vào bố mẹ nên không có tự do; khi trưởng thành rồi, họ có thể làm những gì mình muốn, nên lúc đó họ có tự do. Người Nhật Bản, khi còn thơ ấu, cái gì cũng do bố mẹ lo lắng, sắp xếp cho, nên tự do, muốn làm gì thì làm; khi trưởng thành, một con người có quá nhiều trách nhiệm với gia đình, xã hội, tập thể, nên không còn tự do nữa, chỉ đến khi xuống lỗ mới thật sự là hết trách nhiệm.
Hai chữ “trách nhiệm” là một sợi dây xuyên suốt những giá trị tinh thần của người Nhật Bản.
Tinh thần võ sĩ đạo là gì, nếu không phải là trách nhiệm của một bầy tôi với lãnh chúa?