Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Cà phê Sài Gòn của tôi (ST: TB)

Cà phê Sài Gòn xưa có nhiều loại, nhiều gu, nhiều hạng, từ thượng lưu cho đến bình dân như cà phê vợt quán cóc đầu hẻm. Nhưng nói đến cà phê Sài Gòn xưa không thể không nói đến những quán cà phê nhạc mà khách hàng chủ yếu là giới trẻ, sinh viên học sinh - nơi dệt nên những tình bạn và những mối tình đơm hoa kết trái hoặc không…

Cà phê Sài Gòn, với tôi, là cà phê - một thời tuổi trẻ, một thời sinh viên giảng đường đại học, một thời bè bạn, một thời tình ý gái trai...
Cà phê Sài Gòn với tôi không tách rời, không thể tách rời những thứ ấy. Không có những thứ ấy thì không có cà phê Sài Gòn như lắng đọng trong tôi hôm nay. Cũng như không có cà phê Sài Gòn của tôi tách rời với tiếng “đại bác đêm đêm vọng về thành phố” và mặc cho tiếng đại bác, cà phê Sài Gòn của tôi không tách rời tuổi “lang thang thành phố tóc mây cài”, “con đường Duy Tân cây dài bóng mát” với thơ Nguyên Sa, Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Phạm Thiên Thư… và nhạc, ngoài Trịnh Công Sơn, Phạm Duy còn có Vũ Thành An, Ngô Thuỵ Miên, Lê Uyên Phương... rồi sách của Phạm Công Thiện, Khrisnamurti, Camus và Sartre vốn đang làm mưa làm gió trong triết học.
Cà phê vợt Sài Gòn gắn với ký ức của nhiều thế hệ thị dân.

Cô gái Nga đoạt Got Talent gây xúc động hàng triệu con tim

Mời xem!