Mời đọc!
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Nguồn Gốc Chữ Nôm của Đỗ Thành (ST: Quốc Việt)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Làng Cổ Nhuế qua bài viết của Phạm Thế Việt (ST: KC)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- Thiên An Môn (Huy Đức)
- Bia “MET" Berlin (Trần Đình - Berlin)
- Bức tranh sơn dầu "Bắc Kinh 2008", họa sĩ Lưu Dật có ý gì?
- Thông bíu !!!
Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014
Ngoại trưởng Phạm Bình Minh và chuyện Giàn khoan
Triết lý Giáo dục
Ông Bộ trưởng Bộ Học bảo: Triết lý Giáo dục là... nghị quyết 29 (khóa 11). Nghĩa là bây giờ mới có (cái gọi là) triết lý giáo dục.
Dám cá là ông ta không hiểu thực ra triết lý giáo dục là cái quái gì.
Chùa trắng Thái Lan Wat Rong Khun - kỳ quan Phật giáo trắng tinh như cổ tích (ST: ĐB)
Nước ta tự hào có 4,000 năm văn hiến, nhưng chưa có một kiến trúc nào lớn lao, độc đáo, không lai Tàu như Angkor Miên, chuà Trắng Thái Lan, chuà Vàng Miến, cung vua Luang Prabang cuả Lào !!!!
Với màu trắng tinh khiết và lối kiến trúc độc đáo,
ngôi chùa đã trở thành biểu tượng văn hóa của đất nước Phật giáo Thái Lan.Nằm ở Ban Rong Khun, cách trung tâm thành phố Chiang Rai ở miền Bắc Thái Lan 13km về phía Nam, Wat Rong Khun hay Chùa Trắng là một công trình tôn giáo mới được xây dựng những năm gần đây.
Diễn (Duy Đảo)
Tôi lại gửi các bạn tiếp câu chuyên về thanh niên nông thôn thế hệ con cháu của thế hệ "ba thằng bạn cùng làng", đó là thân phận ba đứa cháu tôi. Chuyện thật 100% không dấm ớt thêm thắt tẹo nào. Chỉ ghi chép lại thôi. Tôi thề với bạn đọc.
DIỄN
Quán café Diễn hẹn gặp tôi nằm dưới chân đồi Palace, Ngồi chờ Diễn, tôi lơ đãng ngắm làn sương mỏng trên mặt Hồ Xuân Hương và hàng Anh Đào đang mùa thay lá.
- Cháu chào chú!
Mất một lúc tôi mới nhận ra người trước mặt mình:
- Ngoài đường không hẹn trước thì chú cháu chả tài nào nhận được ra nhau
- Chú thay đổi nhiều quá, tóc muối tiêu hết cả rồi... - Diễn ngập ngừng.
- Ừ! … Gần ba chục năm rồi còn gì.
Hai chú cháu ngồi im lặng. Sự lặng im như tiếng chuông gõ vào quá khứ đã xa…
Diễn là con người anh ruột chị dâu tôi. Quãng đầu những năm 1980 Diễn cùng hai đứa cháu họ ngoài quê khăn gói vào Sài gòn nhờ ông già tôi xin việc.
DIỄN
Quán café Diễn hẹn gặp tôi nằm dưới chân đồi Palace, Ngồi chờ Diễn, tôi lơ đãng ngắm làn sương mỏng trên mặt Hồ Xuân Hương và hàng Anh Đào đang mùa thay lá.
- Cháu chào chú!
Mất một lúc tôi mới nhận ra người trước mặt mình:
- Ngoài đường không hẹn trước thì chú cháu chả tài nào nhận được ra nhau
- Chú thay đổi nhiều quá, tóc muối tiêu hết cả rồi... - Diễn ngập ngừng.
- Ừ! … Gần ba chục năm rồi còn gì.
Hai chú cháu ngồi im lặng. Sự lặng im như tiếng chuông gõ vào quá khứ đã xa…
Diễn là con người anh ruột chị dâu tôi. Quãng đầu những năm 1980 Diễn cùng hai đứa cháu họ ngoài quê khăn gói vào Sài gòn nhờ ông già tôi xin việc.
ANH & EM (Cường 98)
Ao nhà em sao Anh lại vào ?
Chẳng nói trước với nhau gì cả
Cái "Bè" kia, em đâu có lạ...
Đặt giữa ao nhà... vốn của em đây
Em nhỏ nhẹ... còn Anh quá mặt "giầy"
Cậy to lớn chuyên chèn ép nhỏ
Em chủ nhà cầm tinh con thỏ
Sợ oai hùm... muôn thuở, ai ơi
Là Anh đấy sao cứ khơi khơi
Luôn tính chuyện cướp ao Em hả?
Sao chẳng nghĩ sẽ có ngày trả giá
"Hùm thiêng" còn có lúc sa cơ!...?...
Ao nhà em, cũng đã be bờ
Cả làng xã đến thằng khờ cũng rõ
Thế mà Anh... tham hơn cả mõ
Xén bờ rồi muốn lấn cả ao sao ?
Nghĩ về Anh... Chả nói được câu nào
Từ muôn thuở... Kiếp đời nào cũng vậy
Bởi vì Anh... Luôn là thằng MẤT DẬY
Em cũng muôn đời... Vẫn vậy - là Em!!!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)