Tôi
bị “say” ô tô
Từ
nhỏ tôi đã hay bị say. Lúc mẹ cho vào 1 cái thúng và gánh chạy giặc, tôi say lừ
đừ và ói ra mật xanh, mật vàng. Lúc khác mẹ địu trên lưng đi lại, tôi cũng say
và ói ngay trên lưng mẹ…
Tôi
còn nhớ năm 1954, khi trại trẻ Trần Đăng Ninh cho các cháu từ chiến khu Việt
Bắc về Hà Nội, chúng tôi được đưa lên những chiếc xe tải to lớn. Chăn màn, quần
áo lót xuống sàn để ngồi và nằm cho êm. Lũ trẻ chúng tôi háo hức vô cùng. Khi
xe lăn bánh, cả lũ reo hò cười nói râm ran. Mỗi khi xe sóc chúng tôi lại rú lên
khoái trá. Tôi cũng như các bạn, vừa thấy lạ, vừa thấy thích. Khi tới Thành phố
Thái Nguyên, chúng tôi được nghỉ và ăn kem. Đây là cái kem đầu tiên trong đời.
Sau đó, xe đi tiếp về Hà Nội. Không hiểu sao, sau vài chục cây số, tôi đã phải
nằm bẹp, hơn một tiếng sau, tôi bắt đầu ói… Đêm đó, khi về đến Hà Nội, tôi được
các cô bế vào nhà trong trạng thái mê man.