Đỗ Trung Lai, học Vật lý, có thời gian giảng dạy tại Trường VHQĐ Lạng Sơn (1974-82). Từng công tác ở Báo QĐND (1982-2004), sau đó về Đài Tiếng nói VN tới 2006 anh nghỉ hưu. Anh giỏi Hán-Nôm (không qua trường lớp) và mê thơ Đường, từng dịch thơ Đỗ Phủ.
Mời cùng đọc tâm tư của anh trước sự kiện Giàn khoan 981 vào Biển Đông nước ta.
I
“Kiếp này
sao nhọc quá
Thân sầu
thành xương khô
Giặc mọc
như lông mọc
Chửa vui
lâu bao giờ!”(1)
Thơ tiên sinh như viết về nước Việt
Cả ngàn năm đầy giặc Hán, giặc Ngô(2)
“Đồng trụ chiết” thì “Giao Chỉ triệt”(3)
Tự ngàn xưa còn đau đến bây giờ!
II
Tiên sinh ạ! Nước Việt này là
thế
“Giặc mọc như lông mọc” suốt
bao đời
Giặc xé nát cảnh êm đềm Lạc
Việt
Cổ Loa thành, người Việt phải xây thôi!
Với Thành Ốc, với nỏ thần Cao
Lỗ
An Dương Vương thề kế nghiệp
Vua Hùng
Ngỡ bền vững muôn đời trời Âu
Lạc
Thì một ngày, lông ngỗng trắng
rưng rưng!