Mời xem!
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Y học thường thức: Địa chỉ chữa Gout tốt (Phong- con cô Thục)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- CHUYỆN VỀ NHÀ NGOẠI CẢM PHAN BÍCH HẰNG (Nhà văn: ĐẮC TRUNG)
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
LÍNH PHÁO ĐI COONG TRÌNH (Trần Quốc Việt)
Anh bạn nhà thơ nhờ mình kể tiếp chuyện lính pháo đi Coong trình, tự sự thì...xấu hổ lắm.
Mới vào lính, làm pháo thủ sơn pháo, bạn mình hành quân sang Cánh đồng Chum, Lào đánh nhau với đám Vàng Pao.
Mới vào lính, làm pháo thủ sơn pháo, bạn mình hành quân sang Cánh đồng Chum, Lào đánh nhau với đám Vàng Pao.
Ung Thư Cuống Phổi (ST: ĐB)
Tôi có một người bạn, anh ta mắc chứng bệnh “Ung Thư Cuống Phổi”, cục Bướu ác tính to bằng cái chén nằm ở Cuống Phổi. Bác sĩ nói về nhà ăn uống rồi chờ chết, không thể cắt bỏ được, vì cục bướu đó nằm sát với động mạch chủ.Tôi đến chơi hỏi thăm, anh ta cho tôi xem hình chụp X-Ray của cục bướu.Anh ta đã chữa trị bệnh Ung Thư bằng phương pháp dưới đây:●Không ăn đường,●Không ăn thịt, cá, cơm,●Chỉ uống nước xay bằng rau, các loại củ như: Carrot, củ cải, củ dền, cam, táo ...●Sau ba tháng uống liên tục, cục bướu to bằng cái chén từ từ thu nhỏ lại chỉ còn bằng cái khu chén.●Sau chín tháng “Bướu Ung Thư biến mất”. Bây giờ anh ta khỏe mạnh, trở lại làm việc và ăn uống bình thường.Bốn người cùng chứng bệnh Ung Thư như anh ta chữa bằng phương pháp “Chemical Therapy” đã chết hết rồi.Những chi tiết của bài viết dưới đây rất đúng, tế bào Ung Thư khi đã không được nuôi dưỡng bằng Thịt Bò, Đường... thì nó sẽ phải chết.
Cười chảy nước mắt (KQ)
Chiều gọi cho chú em biết đêm qua thêm 1 bệnh nhân vào nằm cùng giường nên phải xuống nằm đất. Chết thật, bệnh nhân cứ thế này thì có mà sớm đi. Gọi cho mấy BS quen, tìm phòng dịch vụ thì thấy tắt máy. (Chắc đi công tác xa?).
Xong việc chạy vào phòng bệnh thì thấy 1 bệnh nhân nằm úp mặt, còng queo, co quắp, bé tí, (có lẽ chỉ bằng cái đùi mình!). Mẹ, mới có 1 đêm mà bệnh nặng thế này à, chuyển nhanh thế? Hoảng. Nhìn quanh chẳng thấy vợ chú đâu. Đang ngơ ngác thì bà con bảo, anh ấy chuyển sang phòng dịch vụ rồi, đâu như số... Ôi, may quá.
Đi tìm quanh, chưa thấy. (Mà thế chó nào ngày hôm nay cả 2 lần rời nhà thì đều quên điện thoại không mang theo). Thấy có phòng đóng kín, mở bừa thì thấy vợ em quay ra. Chú em thì đang nằm an bài, hưởng cái không khí mát lành của phòng máy lạnh. Vậy ra chiều nay chú đã được chuyển phòng. Cả đêm nằm giở đầu đuôi với ông bạn cùng giường, không ngủ được. Thế này là quá hạnh phúc rồi.
Kể lại chuyện ông bệnh nhân to bằng bắp đùi, 2 anh em cười chảy nước mắt... Chợt nhớ lại chuyện ngày nào Tuấn Khàn kể "Gặp nhau ở phi trường". Chú nọ mừng:
- Anh Minh đấy à? Em đây.
- Xin lỗi, tôi không phải Minh. - Anh ta lạnh lùng.
- Anh chứ còn ai! Gớm, mới có mấy năm không gặp mà anh thay đổi quá, béo trắng hẳn ra.
- Ơ... ơ ơ ơ???
- Có mà quả mơ. Không những thay hình đổi dạng, anh còn thay đổi cả tên.
... Nghĩ bụng, người ta mấy năm mới thay đổi, còn chú em tôi chỉ cần có 1 đêm. Hay thật!
Xong việc chạy vào phòng bệnh thì thấy 1 bệnh nhân nằm úp mặt, còng queo, co quắp, bé tí, (có lẽ chỉ bằng cái đùi mình!). Mẹ, mới có 1 đêm mà bệnh nặng thế này à, chuyển nhanh thế? Hoảng. Nhìn quanh chẳng thấy vợ chú đâu. Đang ngơ ngác thì bà con bảo, anh ấy chuyển sang phòng dịch vụ rồi, đâu như số... Ôi, may quá.
Đi tìm quanh, chưa thấy. (Mà thế chó nào ngày hôm nay cả 2 lần rời nhà thì đều quên điện thoại không mang theo). Thấy có phòng đóng kín, mở bừa thì thấy vợ em quay ra. Chú em thì đang nằm an bài, hưởng cái không khí mát lành của phòng máy lạnh. Vậy ra chiều nay chú đã được chuyển phòng. Cả đêm nằm giở đầu đuôi với ông bạn cùng giường, không ngủ được. Thế này là quá hạnh phúc rồi.
Kể lại chuyện ông bệnh nhân to bằng bắp đùi, 2 anh em cười chảy nước mắt... Chợt nhớ lại chuyện ngày nào Tuấn Khàn kể "Gặp nhau ở phi trường". Chú nọ mừng:
- Anh Minh đấy à? Em đây.
- Xin lỗi, tôi không phải Minh. - Anh ta lạnh lùng.
- Anh chứ còn ai! Gớm, mới có mấy năm không gặp mà anh thay đổi quá, béo trắng hẳn ra.
- Ơ... ơ ơ ơ???
- Có mà quả mơ. Không những thay hình đổi dạng, anh còn thay đổi cả tên.
... Nghĩ bụng, người ta mấy năm mới thay đổi, còn chú em tôi chỉ cần có 1 đêm. Hay thật!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)