Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Y học thường thức: Địa chỉ chữa Gout tốt (Phong- con cô Thục)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- CHUYỆN VỀ NHÀ NGOẠI CẢM PHAN BÍCH HẰNG (Nhà văn: ĐẮC TRUNG)
Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011
Thêm 1 bài viết về cụ Nguyễn Tạo
Mời vào Hà Nội Mới!!!
Anh Quyền nấu bếp
Năm 1973, thiếu tuớng Trần Độ từ B2 ra Bắc thì chuyển nhà về 97 Trần Hưng Đạo. Về cùng cụ có thư kí Trần Hà (thuơng binh cụt 2 ngón ở bàn tay phải), tài xế Trần Luỹ và đầu bếp Trần Quyền (chả hiểu có phải theo cụ mà cùng lấy họ này?).
Anh Quyền to cao đến 1m8, đen sì, khỏe như trâu mộng. Thời bao cấp, việc phục vụ cụ chả có gì khó, loáng 1 cái là xong 3 bữa ăn. Sáng sớm xuống Tôn Đản mua thực phẩm, về lo bữa sáng. Tới 10g mới lo bữa trưa (riêng cụ Hằng, vợ cụ Độ, không bao giờ ăn chung với chồng, sợ phạm vào tiêu chuẩn). Chiều 5g lo vẫn kịp.
Anh Quyền to cao đến 1m8, đen sì, khỏe như trâu mộng. Thời bao cấp, việc phục vụ cụ chả có gì khó, loáng 1 cái là xong 3 bữa ăn. Sáng sớm xuống Tôn Đản mua thực phẩm, về lo bữa sáng. Tới 10g mới lo bữa trưa (riêng cụ Hằng, vợ cụ Độ, không bao giờ ăn chung với chồng, sợ phạm vào tiêu chuẩn). Chiều 5g lo vẫn kịp.
Vương Trí Nhàn - Chuyện đời sống những năm 1979-1982
Theo blog Vương Trí Nhàn
1979
4/5
Ngày Phật đản. Những người tu hành vẫn có nét mặt hệt như mặt người ngoài đời mà tôi vẫn gặp. Sao ở giữa cảnh đèn nhang nghi ngút của chùa Quán Sứ, giữa bao nhiêu cụ bà thành tâm cúng vái, lại thấy một vị sư tuổi còn thanh niên, có nét mặt trông như một trung đoàn trưởng, tiểu đoàn trưởng nào đó, mà tôi từng thấy ở các mặt trận.
Ghi sao cho hết những kinh hãi về xã hội chung quanh. "Sự cuồng nhiệt muốn làm người Việt Nam" - hình như có lúc, một người nước ngoài thấy cung cách sống của những người dân đất này đã thốt lên như vậy. Tôi hiểu lúc thấy chúng ta, một cái gì cuồng dại trong người họ bị đánh thức. Tôi cũng đang có cảm giác đó. Ngoài đường, lúc nào cũng ngàn ngạt những người… Những đám đông xếp hàng không nhúc nhích... Cướp giật, phe phẩy... Xa hơn nữa, lính đánh nhau ở Cămpuchia, đánh thắng ghê gớm. Nơi tưởng như đã rệu rã cả, sao người ta vẫn làm được một việc gì đó.
Mỹ bảo có 2 vạn người xin di tản trong khi ta nhận có 29 người(?). Ông Lê Đức Thọ than vãn chưa bao giờ ta thấy mất chủ quyền như lúc này. Ông Tố Hữu tuyên bố sẽ cho người đi học về Khoa học xã hội.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)