Thời
làm sinh viên Khoa Văn, Đại học Sư Phạm Hà Nội (Niên khóa 1961-1964) Lâm Quang
Ngọc như một con công giữa đàn gà chúng tôi. Dáng mẫu, da trắng, tròng mắt hơi
biếc xanh ( chả thế anh còn có biệt danh khác-Ngọc Tây lai ), ăn vận đỏm dáng,
nhiều tài lẻ ( bóng bàn, chơi ghi ta, chơi tá lả, cờ tướng…)và dường như không
thèm ghé mắt tới đám bạn gái cùng khoa, cùng trường. Đại học Sư phạm Hà Nội ở gần
kề Đoàn Ca múa nhạc T.Ư, Đoàn Văn Công Tổng cục Chính Trị, Đoàn chèo T.Ư, Đoàn
Giao hưởng Hợp xướng VN... Nghe phong thanh Ngọc hết bắt bồ với một em bên Giao
hưởng, lại chuyển qua em khác ở Trường dạy bale..Số hắn đào hoa, ai dám ghen tỵ
với Ngọc đây?
Nhớ
tới Ngọc bỗng nhớ tới căn gác nhỏ trên đường Phan Bội Châu; nhớ tới bác Cát-mẹ
Ngọc chăm nom, săn sóc cho cậu con trai duy nhất như một chiếc cốc vàng. Thỉnh
thoảng đến thăm, bác giữ lại ăn cơm. Cái khay dọn ra, thìà bát đều là thứ quý
hiếm; một đĩa thịt nạc kho, một đĩa dưa cải ươm vàng, một bát canh rau ngót nấu
với giò sống..Ăn cơm của bác Cát vài lần tôi buột miệng: “ Cháu ăn với bác và
Ngọc không bao giờ được no cả” . Bác ngạc nhiên: “ Sao không bảo bác nấu
thêm?”. Tôi cười: “ Không phải vì thiếu cơm, bác ơi! Mà vì bát, đĩa, cơm gạo
nhà bác cái gì cũng sạch sẽ, tinh tươm quá!”.