Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Thơ tếu (ST: Đạt)

Chồng
Leo mãi đồi xưa thấy chán phèo
Bờ khe suối cụt lại cạn queo
Nhìn sang đồi mới xanh tươi tốt
Lòng chợt lâng lâng lại muốn trèo
Vợ
Hai quả chôm chôm thấy chán phèo
Lại thêm quả chuối bé tẻo teo
Nhớ xưa chín đỏ tràn nhựa sống
Sao giờ dòm lại thấy héo queo .....!!!!
Bồ nhí
Muốn trèo thì cứ việc leo đèo
Nói nhiều mà sao chẳng dám leo ??
Ngày xưa chắc nó trèo nhiều quá
Nên giờ nó chỉ thích nằm khèo !!!!!!!
Chồng
Thằng bé giờ đây thích nằm khèo !
Mình muốn mà sao nó chẳng theo
Đồi xanh suối mát không chăm sóc
Coi chừng có đứa nó đòi trèo ..........!!
-------------
Xin họa theo bài này: 

 Chồng
Tối ăn cơm nguội thấy nhạt phèo
Đã vừa khô quắt lại héo queo
Nhìn sang thấy phở bay thơm phức
Rào thấp, dậu thưa ắt phải trèo
Vợ
Súng ống gì đâu thấy chán phèo
Đạn thì vừa lép lại vừa teo
Mã tử xì hơi kêu nhỏ xíu
Nòng vừa rỉ sét lại cong queo
Bồ nhí
Gối lỏng mà sao thích leo đèo
Coi chừng tắt thở giữa lúc leo
Bỏ tật tham lam , ham của lạ
Kiệt sức quay lơ, ngã nằm khèo
Chồng
Lực bất tòng tâm phải nằm khèo
Thằng em bất trị chẳng nghe theo
Dỗ dành , năn nỉ rồi ve vuốt
Nó cứ ì ra chẳng chịu trèo

Chuyện ở Đại học Quân sự (Trần Đình Ngân)

“TỔ CHỨC CHỈ XÉT CÁI NỔI BẬT, CÁI TÍCH CỰC CỦA MÀY”

                                                                     
Đầu những năm 1970. Vĩnh Yên. Ở khu 125, Khoa Cơ điện có một sân bóng rổ láng cement thuộc loại xịn. Đó là thành quả lao động của giáo viên, học viên những ngày nghỉ. Và sân  bóng rổ cũng là nơi tổ chức các buổi chiếu phim ngoài trời cho khoa. Cứ mỗi buổi chiếu phim, người đến trưóc xếp ghế con ngồi trước máy. Người đến sau đứng chen chúc, túm tụm sau máy chiếu. Đang chiếu mà máy đứt phim thì người ngồi trước ngoái hết cả cổ nhìn lại, í ới gọi người đứng sau, hoặc sốt ruột đợi tổ quay phim cuống quít ráp lại đoạn đứt để chiếu tiếp.
         Lần đó, tổ truởng nuôi quân bếp C113 - Hoàng Thị T. – đứng ngang với máy chiếu. Vốn là cô gái có vóc dáng chắc khỏe, lại vui tính, nên T. được một nhóm học viên xúm xít vây quanh. Phim đang hay, chợt đứt. Ngọn đèn duy nhất ở tổ chiếu bật sáng. Hàng trăm cái đầu phía truớc ngoái lại… bàng hoàng… rồi ồ cả lên… Áo ngoài của T. bị bật hết cả cúc, để hở lần áo lót trắng… Mấy chàng học viên xúm quanh vội giạt cả ra… Cô bé trơ lại một mình, lúng túng, mếu máo rồi ù té chạy, làm tiếng cười của đám đông càng rộ lên.
         … Chính trị viên khoa không mấy khi có mặt tại các buổi chiếu phim, ông đang hí huí với chiếc dũa trong tay trái, còn khối kim loại nhỏ thì kẹp ở 2 đầu gối. Tuy chỉ còn lại tay trái (tay phải ông đã mất khi tham gia Trung đoàn Thủ đô,  giành giật với giặc Pháp từng phản thịt ở chợ Đồng Xuân  trong 60 ngày đêm, năm 1947), nhưng nổi tiếng là người cần mẫn và giỏi tay nghề thợ nguội. Đồn rằng, chỉ với tay trái còn lại, ông đã duã thành công 1 vòng líp xe đạp(!). 
Thấy có bóng thập thò ở ngoài cửa, chính trị viên khó chịu hỏi:
        - Đứa nào thập thò ở cửa thế?
        - Dạ, thưa thủ trưởng… em!
        - Em với anh cái gì? Đứa nào? Việc gì? Vào đây!
Cô gái nổi tiếng là “chị nuôi giỏi”, nhưng bây giờ thì run như cầy sấy, mặt đẫm nước mắt, ấp a ấp úng  trình bày việc mình vừa bị “mấy anh học viên làm cười” ở bãi chiếu bóng. Chính trị viên chẳng mấy lắng nghe, ông đang chăm chú vào thỏi sắt làm dở đang kẹp trên hai đầu gối. Nhưng đến đoạn cô gái nức nở: “Thưa thủ trưởng, em có khuyết điểm lớn quá, không xứng đáng với tư cách, đạo đức của người chiến sĩ cách mạng. Em làm phụ lòng tổ chức quá”, thì  ông sẵng giọng:
           - Thôi, im đi! Khuyết điểm gì mày? Chúng nó nghịch như vậy là láo! Còn mày thì sao lại để chúng nó nghịch. Chỉ được cái già mồm! Chẳng khuyết với ưu cái gì cả, tổ chức người ta xét là xét cái nổi bật của mày, chứ ai tính  đến cái chuyện “cái cúc cái áo” của mày mà nức nở! Chỉ được cái sớm bi quan, dao động(!). Thôi về mà làm việc của mày đi!
       … Ba tháng sau, chị T. đã là trung sĩ và có tên trong danh sách duyệt kết nạp. 
Năm tháng trôi qua, không hiểu giờ này T. có còn nhớ những kỷ niệm của một thời tuổi trẻ sôi nổi trong quân ngũ với chức trách là chiến sĩ phục vụ hậu cần của khoa Cơ điện – Đại học KTQS hay không?

Sài Gòn bỗng... mưa rào

Mấy ngày nay trời đầy mây. U ám, đen kịt.
Gần 9g sáng nay 14/12, trời chợt đổ mưa. Mưa lớn. Rào rào nghe có kèm gì mưa mùa hạ. Lạ thật! Chắc do ảnh hưởng không khí lạnh từ miền bắc tràn về?
Mùa này anh em bên Ba Lan, bên Đức chắc tha hồ ngắm tuyết? Mà ngắm cái gì, chắc đang bươn bả chạy chuyến hàng cuối cùng hay bán nốt mấy con thú nhồi bông, mấy áo Jacket trần lông vịt... phục vụ hàng bà con đón cái tết Noel năm nay?
Ông Quang "xèng" hứa gửi ảnh đón Noel về mà chưa thấy. Thôi, chưa có "hình ảnh Noel bển" thì mời anh em chiêm ngưỡng cảnh Xì Goòng những ngày sắp Giáng sinh!
Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là "Họp mặt liên khóa k2-k5" tại TPHCM. Chúng tôi sẽ làm ở KS Ba Son. Chị Quyên đi HN, thầy Trọng bận dự họp mặt TCCT nên vắng mặt nhưng cũng đã có lời chúc mừng. Thầy Hồng Tuyến đau chân nhưng vẫn đi từ Vũng Tàu lên. Anh chị em chúng tôi đã sẵn sàng.
Ôi, cái tình của thầy trò ta hay thế!!!

Tin vui của gia đình Tạ Quang Huy

Bạn Huy "xiểu" tổ chức hôn lễ cho con trai vào:
- 17g ngày 22/12/2010. (Khôn thế, chọn đúng Ngày QĐ? - NV).
- Địa điểm: KS Thắng Lợi, 200 Yên Phụ, Q. Tây Hồ, HN. (Quá oách! Ngày xưa thì không mơ).
Mời các bạn Trỗi k5 đến dự.
BLL k5 HN.

Đọc tin hay... quên ngay tuổi già (NH.Tinhvi - BRD)

Hôm nay (13-2-2010) trên tờ Morgenpost có đăng tin: Một nhà sưu tập các tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ ở Dresden 83 tuổi, làm đám cưới với một cô gái Philippin 26 tuổi. "Đám cưới rất là lãng mạn, cô dâu đẹp tuyệt vời", ông thị trưởng-một trong 50 khách mời -nói.
Mối tình bắt đầu cách đây 4 năm khi nhà sưu tầm lần đầu tiên đến Philippin. Theo lời ông thì cô gái này có bầu năm 19 tuổi. Ở một đất nước khắt khe như Philippin cô ấy rất khó lấy chồng. Tuy nhiên trong con mắt của ông thì cô là một "cô gái rụt rè e lệ, nhỏ bé nhưng rắn chắc và không béo". Ông vẫn hy vọng tràn trề là sẽ có con với người vợ trẻ của mình. Tuy nhiên ông cũng biết rằng "điều gì đến sẽ đến".
Khi đọc xong tin này, ban đầu tôi cũng có cảm giác ngồ ngộ. Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại tôi lại thấy: thử hỏi khắp thế gian này liệu có ai trưng ra được lý do để không cho một ông già 83 tuổi được yêu?
Và ngay sau đó tôi muốn gào lên thật to để cảm ơn ông Trời. Ông đã cho tôi luôn hơn ông già kia những 25 năm để phiêu lưu, lặn ngụp trong yêu đương, tình ái.
----
Cảm ơn NH.Tinhvi có bài liên tịch cho Bantroik5(3)!!!

Đọc ảnh

Cứ mỗi sáng khi mở Bantroik5 là nhìn thấy ảnh của mấy thầy giáo cùng 1 số anh em k5, chụp cuối năm học 1965-66, ở Suối Chì.  Thử điểm tên thầy và trò ngày ấy!
- Hàng đứng sau cùng, từ trái qua: thầy Hoá (dạy Sinh), sát đó là thầy Tá Điền (Lý), rồi Vọng (Hóa), anh Hiện (ý tá) và thầy Cao Duy Hậu (Địa, Chính trị viên) bìa phải.
- Thầy Cao Cự An ngồi hàng đầu bìa phải. Thầy rất thuơng Kháng Truờng, có lẽ vì thế mà cho Truờng ngồi sát bên. Kế đó là Chí Hùng, Kiến Quốc, Bùi Công Chính, Trần Bắc Hải, Ngọc Nghĩa "cáo", Nghiêm Quốc Huy, Mạnh Chiến "ó", Nguyễn Khang, Tô Thành.
- Hàng ngồi thứ 2, trái qua: Võ Minh Đạo, Công Truờng, Hoàng Đôn Hà, Ngô Cửu, Khôi, Huân, Thế Bằng, Hữu Phùng, Trình Mạnh Tuờng, Phạm Minh Chính.
- Hàng đứng: Phạm Hồng Phuơng, Lê Trọng Huấn, Hữu Hạnh, Thiện Luận, Duơng Thành Bắc, Thanh Chuơng (ba té), Thiện Nhân, Luơng Quốc Minh, Dũng Minh, Đức Dũng, Đạt "mực".
Mời anh em xem lại và chỉnh lí!!!