Chuyện về người đàn ông mà tôi sắp kể với các bạn có một số phận “kỳ lạ”, cho tới bây
giờ chỉ còn ít ngày nữa nhận sổ hưu, sáu mươi năm của đời người vèo qua nhưng anh
cũng không hiểu nổi vì sao cuộc đời anh lại may mắn như thế, khi lứa tuổi anh
cùng quê sau, trước đều bỏ xác lại chiến trường.
Anh sinh 1948, là con trai độc nhất trong
gia đình có bốn chị em. Ông nội anh chỉ sinh được bố anh sau hai bà bác. Cụ đẻ
ra ông anh cũng vậy… Tóm lại bốn đời nhà anh mỗi đời duy nhất sinh được một
người con trai. Cho tới thế hệ anh, anh là hy vọng duy nhất của dòng họ, nhận
trách nhiệm trông nom thờ phụng tổ tiên và nối dõi tông đường.
Năm 1965, học hết lớp 10, (thời đó ở làng học
hết phổ thông là gớm ghê lắm), cả tổng cả huyện số học sinh như anh đếm trên đầu
ngón tay. Anh học giỏi và nghiễm nhiên con đường học vấn rộng mở trước mắt. Lý
lịch nhà anh chả “trong” như nước giếng làng nhưng cũng không đến nỗi đục như
nước sông mùa lũ. Họ nhà anh không có ai thoát ly làm cán bộ (kể từ cái anh cán
bộ xã trở lên) nhưng cũng chả có ai dính dáng “giúp Tây đánh ta”, chỉ thuần khiết là anh nông dân “chân đất mắt
toét” lương thiện nhưng có truyền thống coi trọng sự học và có tư chất.