Tôi “làm bạn” với anh Phúc Chiến k5 đã sắp 40 năm, từ khi anh còn công tác ở ĐHQS trên Vĩnh Yên. Cũng vì là vợ bạn Trỗi mà quen rồi thân nhiều các bạn Trỗi như Trần Xuân Lăng, Phan Nam, Lê Bình, Tấn Lợi, Kiến Quốc, Phùng Duy Hưng, Lê Chí Hoà, rồi sau này là Tấn Mỹ, Kha Tư Xô…
Tôi có nhiều kỉ niệm với các bạn Trỗi cùng nhiều kỉ niệm với đất Trung du mà anh Chiến từng sống 5-6 năm, truớc khi trở về Huế. Mỗi lần từ Hải Phòng đưa cháu Phương Nam lên Vĩnh Yên thăm chồng là các bạn (cả 1 “phái đoàn”) rồng rắn ra ga Vĩnh Yên đón chúng tôi. Tầu vừa dừng, cháu Nam thì đuợc ngồi ở bình xăng xe Honda-67 của ba, còn các chú thì chung tay xách nào làn đồ ăn, nào túi quần áo về chiêu đãi sở. Chiêu đãi sở ngày ấy nằm đối diện với nhà anh giai Lữ (cơ sở cách mạng và anh còn có cái tên “đại tá Lữ truởng Lữ đoàn dù” do anh em đặt). Vì thế, có gì cứ nấu nuớng bên bếp nhà anh giai, ăn uống rất tiện.
Chiều chiều, Chí Hoà, Kiến Quốc hay xách giỏ đi với tôi ra chợ Vĩnh Yên. Cái chợ nằm gần ga, trên 1 khoảng đất lõm sâu hơn mặt đuờng nhựa. Rau cỏ Vĩnh Yên rất ngon, cá mú rất tươi. Chiều hôm đó, bạn bè được bữa no say. Hôm thì gà luộc, bữa thì cá nấu riêu với rau sống… Còn nhớ Quốc cứ đùa ''Thế này thì Thắng ở lại chiêu đãi sở hoài cũng được''.
Còn nhớ chiều thứ bảy, khi ăn cơm tối xong, Quốc lại lấy xe Honda của chiến hữu đi “đón trăng non trên đồi Xây dựng''.
Nhớ mãi một hôm, cháu Phương Nam đứng ngay sân của chiêu đãi sở chơi. Vừa thấy bóng ''đại tá Lữ'' đi làm về, cháu đã chống nạnh và gọi rõ to ''Anh giai!''. Cả hội ngạc nhiên rồi cười nắc nẻ vì thấy chú nhóc tì (mới 2-3 tuổi) dám “hỗn hào” gọi bác là “anh”. (Nghĩ bụng, chắc thấy ba và các chú vẫn gọi bác là vậy nên bắt chuớc?). Còn bác Lữ thì mắt nhắm tít, cười trừ: “Trẻ con ấy mà!”.
Quay đi quay lại đã gần 40 năm. Giờ thì mỗi người một nơi, xa xôi cách trở. Nhưng mỗi lúc rảnh rỗi lại bâng khuâng nhớ tới những người bạn của chúng ta - kẻ còn người mất, cả những bạn đã ngã xuống - cùng những kỉ niệm xưa. Thuở ấy, chúng ta sống với nhau sao mà vô tư và sao mà đẹp đến thế!