Trưa nay được Khánh Hòa mời cơm với "ní do": hạ cánh an toàn. Quanh chủ đề về hưu, Hòa nói có 4 dạng về hưu: hưu hắt, hưu nai, hưu trí, hưu...
- Hắt là về rồi mà chả có bạn bè nào đến chơi, dù đạn bom rất nhiều (ấy là lũ cán bộ công chức bây giờ);
- Nai là vì có chuyên môn nên về hưu vẫn được mời đi cày lấy tiền nuôi vợ con (nai lưng ra cày, giống như hắn bi giờ);
- Trí là dù về hưu nhưng chuyên đi vui chơi, giải trí (Hòa nói, như ông bạn thân gần nhà hắn, hết chơi bóng đá đến đi bơi và tham gia 1 lô hội hè)...
Vợ chồng anh Ba Hưng còn góp chuyện cười chảy nước mắt. Chuyện là 2 ông bà đi mua thêm ít gạch lát nhà. Thấy có đại lí gạch ngói gắn biển Mỵ Nương liền dừng xe. Ông anh vốn vui tính, đùa với cô chủ người nung núc những thịt là thịt:
- Thấy biển đề Mỵ Nương, chắc em có họ hàng gì với Vua Hùng hay Sơn Tinh?
- Dạ.
- Em tên Mỵ Nương à?
- Không, em tên nà Mỵ Lương.
Nghe giọng Bắc ngon lành, bà Liễu đứng cạnh, chen vào:
- Thế quê chị ở đâu?
- Dạ, Ba Vì... Hà Lội mở rộng mới đau em chứ!
(Nghe em Lương nói thế thì đúng là đau thật!).
Lại nữa, tiện xuống Đài hóa thân hoàn vũ Văn Điển làm "thủ tục cuối cùng" cho vợ Tuyên, anh Ba và Trung Nghĩa tìm hộp tro của Lê Bình để thắp hương. Hỏi nơi đặt tro, cháu gái công nhân ở đó bảo: "Chú tìm hàng N à? Phía cuối kia". Đi cả trăm mét, xuống tìm không thấy. Quay lên hỏi lại thì cô ta mắng mỏ:
- Vậy chú tìm N cao hay N thấp?
Nghĩ bụng làm chó gì có N cao hay thấp mà là L và N, thôi thì cũng phải chiều "trình độ văn hóa nùn" của cháu: "Ừ thì N cao". (Bạn ta chả là Lê Bình). Cháu chỉ 1 phát ăn ngay. Hai anh em thắp hương cho Lê Bình rồi kể chuyện này cho bạn. Chắc dưới đó Bình cũng cả cười.
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Y học thường thức: Địa chỉ chữa Gout tốt (Phong- con cô Thục)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- CHUYỆN VỀ NHÀ NGOẠI CẢM PHAN BÍCH HẰNG (Nhà văn: ĐẮC TRUNG)
Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012
Quê em ở Hà Lội mở rộng mới đau (Liễu Hưng)
Bài học từ con gái
1. Đèn đỏ. Kít, phanh lại. Nhưng ngã 5 Nơ Trang Long, Phan Văn Trị, Chu Văn An nó xeo xéo, vạch đường cho người đi bộ cách xa cột đèn đến 6-7m, vậy là đánh tay lái lách lên. Con gái ngồi sau lập tức "cô nhắc":
- Ba này, dừng xe trước đèn đỏ chứ sao lại vượt lên?
- Ừ, ba xin lỗi.
2. Xe phải gửi gara chú em, vì có việc nhà nên đánh về, sáng chủ nhật lại đi gửi, tiện đưa con đi học thêm. Gần đến nhà cô thấy bạn con đứng đầy ngoài đường, con nói: "Ba dừng xe ở đây, con đi bộ". Hiểu con muốn nói gì.
3. Con tham gia Giải Bóng bàn học sinh Tp. Là con gái nên không máu như con trai, tuy đánh cơ bản tốt nhưng bị loại vì 1 bạn rất ất ơ. Dọc đường về nhà cư tấm tức: "Tại con nên Bảo Thy (cặp với cháu) mới thua tiếp trận sau. Con chả được cái tích sự gì". Phải động viên, thi đấu thể thao thắng, thua là chuyện bình thường; ở đời giỏi mấy cũng có người giỏi hơn, cái cần là sau thất bại thì mình còn máu chiến thắng hay không!
- Ba này, dừng xe trước đèn đỏ chứ sao lại vượt lên?
- Ừ, ba xin lỗi.
2. Xe phải gửi gara chú em, vì có việc nhà nên đánh về, sáng chủ nhật lại đi gửi, tiện đưa con đi học thêm. Gần đến nhà cô thấy bạn con đứng đầy ngoài đường, con nói: "Ba dừng xe ở đây, con đi bộ". Hiểu con muốn nói gì.
3. Con tham gia Giải Bóng bàn học sinh Tp. Là con gái nên không máu như con trai, tuy đánh cơ bản tốt nhưng bị loại vì 1 bạn rất ất ơ. Dọc đường về nhà cư tấm tức: "Tại con nên Bảo Thy (cặp với cháu) mới thua tiếp trận sau. Con chả được cái tích sự gì". Phải động viên, thi đấu thể thao thắng, thua là chuyện bình thường; ở đời giỏi mấy cũng có người giỏi hơn, cái cần là sau thất bại thì mình còn máu chiến thắng hay không!
Giỗ đầu cụ Lê Trọng Nghĩa
Chiều hôm kia nhận được điện thoại của anh Dũng bạc k3: "Đến dự giỗ đầu của ông già nhé", "Vâng, nhưng sao nhanh quá anh, 1 năm rồi". Đến nơi đã thấy đông khách, có 1 bàn dành riêng cho Trỗi. Nào các bác k3 Tuấn Linh, Anh Minh, Đoàn Bình, Trịnh Thành Công, Tạ Chiến, Trình Mạnh Đức và Tạ Thắng k6... Bà ngồi xe lăn nhưng rất mạnh khỏe.
Vừa ngồi vào bàn, Tuấn Ngọ k6 đã giới thiệu, đây là bạn ông già! Phải cải chính ngay: chú, cháu sáng nào đi thể dục cũng gặp nhau, thăm hỏi; cụ chả lên chùa tập và trò chuyện với sư trụ chì. Một năm trôi qua quá nhanh.
Trước khi cụ đi, cụ dặn lại con cháu: "Nhớ hóa thân cho bố - đỡ tốn đất của dân, lại không ô nhiễm môi trường; mà nhớ đưa tao vào Tịnh xá Trung tâm ngay gần nhà, chúng mày không hương khói được thì đi ngang qua là thấy tao, mà ngày nào nhà chùa cũng thắp hương, tụng kinh. Sướng chán".
Con người cả thời trai trẻ, sung sức đi theo lí tưởng của Bác, hết chiến trường náy đến mặt trận kia, khi về già lại lấy Kinh nhà Phật làm nơi soi lại cuộc đời. Cụ ra đi nhẹ thênh!
Vừa ngồi vào bàn, Tuấn Ngọ k6 đã giới thiệu, đây là bạn ông già! Phải cải chính ngay: chú, cháu sáng nào đi thể dục cũng gặp nhau, thăm hỏi; cụ chả lên chùa tập và trò chuyện với sư trụ chì. Một năm trôi qua quá nhanh.
Trước khi cụ đi, cụ dặn lại con cháu: "Nhớ hóa thân cho bố - đỡ tốn đất của dân, lại không ô nhiễm môi trường; mà nhớ đưa tao vào Tịnh xá Trung tâm ngay gần nhà, chúng mày không hương khói được thì đi ngang qua là thấy tao, mà ngày nào nhà chùa cũng thắp hương, tụng kinh. Sướng chán".
Con người cả thời trai trẻ, sung sức đi theo lí tưởng của Bác, hết chiến trường náy đến mặt trận kia, khi về già lại lấy Kinh nhà Phật làm nơi soi lại cuộc đời. Cụ ra đi nhẹ thênh!
Có 1 ước mơ (ST: Trung Quốc k7)
Anh ước chi 1 thảo nguyên đầy... chó
Một nông trường bát ngát là mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy xả, ớt
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
Hồ mắm tôm hàng ngàn hũ vây quanh
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em!
Một nông trường bát ngát là mơ xanh
Một dãy Trường Sơn trồng đầy xả, ớt
Một dòng sông chứa đầy rượu pha cồn
Hồ mắm tôm hàng ngàn hũ vây quanh
Để nơi ấy tháng ngày anh tu luyện
Xa bụi trần và quên lãng bóng hình em!
Phan Huyền Thư lên tiếng sau bài báo chấn động về cha (ST)
Võ Dũng, bạn tôi (tiếp) - KQ
Trở về
Nam chiến đấu
Võ Dũng – bạn tôi theo đoàn quân “xẻ dọc Trường Sơn” về Nam.
Lúc đi xe qua những cánh rừng đã bị bom phạt hết cây cối, khi hành quân bộ qua
những dốc, những đèo... Ngày hành quân, đêm nghỉ ở các binh trạm dọc đường.
Trong đoàn có nhiều cán bộ, cả văn nghệ sĩ, có cả những cặp vợ chồng. Vợ chồng
anh Long, chị Phương, đi cùng đoàn với Dũng sau này kể lại: “Dọc đường hành
quân rất vất vả, nhưng Dũng rất vui vẻ và sẵn sàng giúp mọi người. Khi thì đeo
hộ ba lô, lúc quàng thêm khẩu súng, tới đâu cũng kể chuyện vui ngày đi học để
quên đi vất vả…”. Chẳng ai nghĩ một chàng trai có tiếng nghịch ngợm như Dũng,
khi vào chiến trường, lại hòa nhập như thế.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)