Khi học lớp 5 không hiểu sao Hà bị bệnh. Trời mùa đông lạnh ngắt mà Hà cứ tồng ngồng lao xuống sông ngâm cả ngày. Người nhà phải dỗ dành mãi Hà mới chịu lên bờ. Rồi như người trầm cảm Hà ngồi thu lu trong góc nhà, chả đi đâu và nói năng với ai, nhìn ai cũng lừ lừ đôi mắt.
Ông Nghị, y tá duy nhất trong làng. Thời Tây, ông từng làm cho Pháp ở bệnh viện Đồn Thủy tận Hà Nội. Tiếng Tây ông thạo lắm. Ông đoán Hà bị bệnh động kinh. Ông Khúc, thầy cúng ở chùa làng thì lại phán “Nhà Hà bị động long mạch mồ mả”. Gia đình mời ông cúng bái mãi, mất cả thủ lợn, đàn gà và mấy mẻ rượu lậu mà chả giải được. Bỗng dưng sau một thời gian tự nhiên Hà khỏi bệnh, lại khoẻ mạnh, nhanh nhẹn như xưa.