Mặc dù chưa thể có những biện pháp hữu hiệu hóa giải vận hạn, nhưng những gìđang thể hiện trên báo chí cho thấy một ngoại lực mới đã nhập nội vào tâm tríngười dân Việt Nam để giải thoát cho họ khỏi "bùa ma hiểm" bị TrungQuốc "yểm" lâu nay.
Các "đồng chí" Trung Quốc rất giỏi trong việc "khóa mồm"thiên hạ. Trong mọi vấn đề Trung Quốc đều tính toán rất bài bản và kỹ lưỡng đếnđộ kẻ bị hại không dám kêu, mà nếu có kêu thì cũng có biết kêu ai. Với cảm giáclờ mờ về tình hữu nghị, người Việt Nam nghi ngại lẫn nhau tránh né nói lên sựthật về Trung Quốc.
Năm 1946, lấy cớ giải giáp phát xít Nhật, Trung Hoa Quốc Dân Đảng đã đánh chiếmmột phần quần đảo Hoàng Sa. Ngày 19/1/1974, lợi dụng thời điểm khó khăn củaViệt Nam, một lực lượng lớn hải quân Trung Quốc đã bất ngờ đánh chiếm tất cảcác hòn đảo của quần đảo Hoàng Sa do chính quyền Sài Gòn kiểm soát.
Trung Quốc đã tính toán rất chính xác thời điểm để tấn công cướp đảo, bởi trongbối cảnh nhập nhèm "bạn thù" và trong thời khắc quan trọng tất cảphải dồn cho cuộc chiến tranh thống nhất đất nước, chính phủ Việt Nam, mặc dùrất phẫn nộ nhưng không thể ra tuyên bố lên án họ. Một lần nữa Trung Quốc thànhcông trong việc "khóa mồm" người bạn "môi hở răng lạnh".
Vào năm 1979, Trung Quốc sau khi lên kịch bản cho Ponpot gây hấn khiến cho ViệtNam phải tập trung quân để bảo vệ biên giới phía Nam, thì Trung Quốc đã xuaquân tấn công các tính phía Bắc của Việt Nam. 10 năm sau, đúng lúc Việt Nam gặprất nhiều khó khăn về kinh tế, phần bị cấm vận, phần vì Liên Xô - liên minhchiến lược của Việt Nam - bị tan rã; tháng 3/1988, Trung Quốc ngang nhiên tấncông chiếm đóng một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa. Mặc dù Việt Nam ra sứcchiến đấu để bảo vệ biển đảo, và về mặt ngoại giao đã lên án hành động xâm lượcnày của Trung Quốc, nhưng khó có quốc gia nào trên thế giới hiểu được sự tình,bởi Việt Nam vẫn đang bị bóng đè từ phía các đồng chí cùng chí hướng xã hội chủnghĩa Trung Quốc.
Trước những sự kiện như vậy, người dân Việt Nam không khỏi không căm thù TrungQuốc. Tuy nhiên chỉ vài năm sau đó, trên tất cả các kênh truyền hình Việt Namđều chiếu phim Trung Quốc, chiếu ngày chiếu đêm, chiếu liên tục trong hàng chụcnăm trời, và nội dung của tất cả các phim này chỉ xoay quanh một điều là nhồinhét vào đầu người xem thông điệp "Vua Trung Quốc là người nhân từ và đạidiện cho lẽ phải". Người dân phẫn nộ, nhưng không một ai dám đặt vấn đềnghi ngờ có bàn tay khống chế của Trung Quốc?
Cuộc xâm lăng văn hóa này không phải không có tác dụng. Người ta đã nghĩ đếnmột tình hữu nghị mới giữa hai dân tộc, và luôn tránh né mọi nguyên cớ dẫn đếnsự đổ vỡ. Sự tránh né còn được thể hiện trong việc có biết bao nhiêu hàng dởm"made in China", biết bao nhiêu hoa quả có hóa chất độc hại tràn vàoViệt Nam, nhưng thay vì chính phủ phải lên tiếng thì chỉ khuyến cáo người dânViệt Nam thận trọng, còn người dân cũng chỉ còn cách tự trách mình mỗi khi bịlừa.
Với những sự chuẩn bị tinh thần "Vua Trung Quốc đại diện cho lẽphải", Trung Quốc đã tính bài tìm cớ gây hấn, nhằm đổ vấy trách nhiệm"đạo đức" lên nhà nước Việt Nam. Trải qua hàng nghìn năm chiến đấuchống lại quân xậm lược Trung Quốc, người dân Việt Nam không dễ bị mắc lỡm. NếuTrung Quốc dám liều lĩnh gây hấn tấn công Việt Nam tức là nó đã vứt bỏ nhữngchiếc lá nho đạo đức cuối cùng để hiện nguyên hình là một kẻ xâm lược Đại Hán.
Trước những hành động ngang ngược của Trung Quốc ở biển Đông như hiện nay, mặcdù Việt Nam đã lên tiếng phản đối nhung sự ủng hộ từ các nước lớn trên thế giớichưa thực sự mạnh. Điều này một phần là do bản thân sự việc quá phức tạp vàtrong nhiều năm trước đây Trung Quốc đã thành công trong việc "khóamồm" hạn chế sự phản ứng từ phía Việt Nam; một phần là do sự nham hiểm củaTrung Quốc được thể hiện trong việc tính toán thời điểm động binh. Các nước lớntrên thế giới đang lâm vào cuộc khủng hoảng kinh tế. Cuộc chiến Trung Đông vàBắc Phi đang làm đau đầu Mỹ và NATO.
Trong bối cảnh hiện nay, mặc dù thế chủ động gây hấn nằm hoàn toàn trong tayTrung Quốc, nhưng nhiều người vẫn đang còn luẩn quẩn trong cái vòng kiểm tỏacủa khái niệm ý thức hệ, khiến cho khả năng nhận thức bị tê liệt.
Cần phải hiểu là có một sự khác biệt giữa một bên là phương thức sản xuất vàmột bên là tình hữu nghị.
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- SINH VIÊN QUÂN SỰ CÙNG NHỮNG CHUYẾN TẦU (KQ)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- Nghề xin ăn không chỉ có ở VN (ST: Trần Đình Ngân)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
3 nhận xét:
Chơi với nhà anh này khó phết vì quá "quái"!
Bài viết cho ta thấy rất rõ thủ đoạn nham hiểm của TQ. Rõ ràng chúng ta không thể hiểu chung chung cái khái niệm được dạy dỗ, quán triệt về " tình hữu nghị ,về 16 chữ vàng..." mà phải có đối sách rất bản lĩnh,cương quyết, tỉnh táo.Trước nguy cơ ngoại xâm, tiếc thay, ban LĐ của ta hiện nay, không nhìn thấy khuôn mặt nào đáng tin cậy vế tài đức để tạo lập hạt nhân cho sự tập trung sức mạnh trí tuệ của cả dân tộc.Ai? Độitiên phong nào? ( tất nhiên không thể là Đội mà mỗi khi có chiến công,thắng lợi thì nhận công đầu còn thất bại,yếu kém thì tại nhân đân,quần chúng thiếu nhận thức!tại kẻ thù bên ngoài diễn biến... )
Có những cái khờ khạo buồn cười đáng thương: Bao nhiêu năm chuyện dạy con cái ta học thuộc sử Tầu hơn sử ta ( qua phim dã sử Tầu chiếu tràn lan trên vô tuyến THQG ! có một cái phim ta làm thì cả bọn xùm vào chê bai từ cái tóc ông vua đến cái quần lá tọa vấn sang phải hay sang trái, nhà sử học bảo xưa ta không có ngựa vì nhiều sông ngòi,không có cầu,làm phim tương cưỡi ngựa là sai ! anh làm phim thì cãi:Tướng Trần bảo,thân này bọc trong da ngựa!, xác thù xéo dưới gót ngựa...vậy là ngựa có hàng đàn!... chẳng thèm xem phim nữa! )
Thằng giặc đang khát dầu,đang lăm le cướp của,thèm giỏ dãi biển Đông . Báo chí ầm ầm đăng tin biển Đông có trữ lượng trăm tỷ thùng dầu, nghìn tỷ khối khí, kim loại quý ,vàng bạc...trùng trùng! khác nào Tào Tháo kích quân đang khát chạy mau lên cướp rừng mai .Thật ngu khờ hết biết! ( Ph.Hiền)
Đăng nhận xét