Từ Đà Nẵng, tôi nhập đoàn. Vậy là có 4 "anh lính xe tăng" nhưng không có "con chó" nào. (Các bạn còn nhớ tên phim "Năm chiến sĩ xe tăng và 1 con chó"?). Riêng cán bộ "chỉ sài gái tơ" (cách giải thích 4 chữ viết tắt "CSGT" của hắn) thì kể chuyện tiếu lâm suốt dọc đường, làm anh em cười bò. Sau truởng xe Tấn Lợi phải ra quy định: lấy băng keo dán cái miệng hắn, nếu không anh em cười ghê quá, nghiêng ngả, sợ lật xe.
Sáng qua, từ nhà 99 Trần Hưng Đạo, hắn lên xe của Quang Bắc. Xe Bắc gắn biển đỏ, gắn cả còi hụ ("póp póp") và loa dẹp đuờng vì là xe "cực ưu tiên" (chuyên xuyên Việt công tác mà!). Đặc biệt tài của chủ xe chưa được sử dụng bao giờ vì sếp bảo "sợ quá lố".
Vậy mà khi xe từ Hưng Hoá về, đang đổ dốc xuống sân tennis của chú Sùng Hải thì nghe thấy còi "póp, póp" và giọng oang oang của hắn qua loa gắn nóc:
- Các xe có động cơ dẹp vào bên phải đuờng! Dẹp vào bên phải! Có dẹp vào không thì bảo!
Hoá ra từng dẫn đoàn nhiều lần, nay về hưu vẫn chưa quên nghề cũ. Thấy có "đồ chơi" là "dùng" liền. Thắc mắc với chủ xe thì anh ta chỉ cười.
Sau bữa trưa ở cơ sở của Sùng Hải (mà thằng em lại không chịu lấy tiền), đoàn đi thăm làng cổ Đường Lâm. Xe hắn đi đầu. Vừa qua cổng làng đã nghe thấy có còi "póp póp". Ngay barie thấy 1 chú bảo vệ chạy ra, định mời khách xuống mua vé nhưng lại lúng túng vì thấy có xe dẫn đuờng.
Hắn quay cửa xe, thò đầu ra:
- Xe tôi dẫn đuờng. Xe sau là xe anh Dũng!
Dẫn đuờng là xe biển đỏ, mà "xe sau là xe anh Dũng" thì chắc là 1 trong 4 "tứ trụ"(!). Vậy là chú bảo vệ vẫy tay cho cả 4 xe qua. (Thật ra, đúng là có anh Dũng xe sau thật nhưng là "Hoàng Việt"! Anh này đã mở cửa xe định xuống mua vé cho cả đoàn).
Quậy thật. Như thế có xứng danh là "độc nhất quậy phá Hà Thành" không? Hắn là ai, các bạn có biết???
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- MỘT ĐỜI NHỚ NHAU (Trần Phong k5)
- NHỚ DUY ĐẢO
- Thăm tư gia của Nhất Trung
- SINH VIÊN QUÂN SỰ CÙNG NHỮNG CHUYẾN TẦU (KQ)
- Nghề xin ăn không chỉ có ở VN (ST: Trần Đình Ngân)
- Lần đầu công bố: Những phút cuối cùng của Lưu Thế Dũng (Tư liệu gia đình)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Đi chơi xa hay gần mà có bác Nhất là sướng nhất...
Đăng nhận xét