Tôi sơ bộ nhận định : nước trào lên ở miệng ống có độ cao cao hơn phễu thu nước trong nhà VS ở phía ngoài. Như vậy là chỉ tắc ở đoạn giữa chậu rửa bát và phễu thu trong nhà VS. Dùng cáp điện đường kính gần 1cm, tôi thông từ phía bếp ra nhà VS. Đẩy cáp vào ống cống, kéo đi kéo lại một hồi, quan sát trong ống thu nước nhà VS (đã tháo phễu thu), tôi thấy có những cục màu trắng trông giống sáp xốp nổi lên. Đó là các cục váng mỡ đóng két trong ống cống bị cáp điện làm bong ra (có lẽ hiện tượng đóng váng này giống như sơ vữa động mạch trong cơ thể người?).
Một trải nghiệm không thú vị xảy ra từ đây:
Trong tình huống khẩn trương vì có nguy cơ còn mưa tiếp, nếu không thông được cống thì nước sẽ trào ra ở tầng trên, tôi thò tay xuống lấy những cục váng đó lên. Tiếp tục thông, lại có những cục váng như vậy chui ra. Lại thò tay vớt. Nhưng ngoài những cục váng nổi, còn có búi rác chìm. Vì vội vàng, thiếu suy nghĩ, tôi ấn tay sâu thêm để vớt búi rác, và không thể rút được tay lên vì khi ấn tay xuống theo chiều xuôi của phần vỏ phễu thu (được gắn bằng xi măng vào nền nhà VS trên miệng ống thoát nước và được làm bằng thép inox) thì dễ, xong khi rút tay ngược lại thì không thể, vì mép dưới rất sắc, lại vướng mấu xương ở khuỷu tay nữa. Nan giải!
Tôi gọi cậu con trai, bảo nó lấy búa và đục, đục xi măng để có thể nhấc cả cái vỏ phễu thu lên. Trong tư thế rất khó thao tác, lại sợ gây thêm tổn thương cho tay bố, cả con trai, con rể hì hục đục phá một hồi (xi măng tốt ra phết) tôi cũng rút được tay lên cùng với vỏ phễu thu nước bằng inox trên bắp tay (trông như cánh tay chiến binh La mã xưa). Vấn đề tiếp theo là làm sao để giải phóng cái “đồ trang sức bất đắc dĩ” đó khỏi cánh tay? Tất cả các dụng cụ có thể huy động đều được mang ra thử. Vô hiệu. Thép quá cứng. Phải nhờ đến chuyên gia vậy, họ có dụng cụ chuyên dùng thì mới giải quyết được vấn đề. Thế là khoác chiếc áo dài tay , tôi ngồi sau xe cho con đèo ra Đê la thành, nơi có rất nhiều cửa hàng gia công các mặt hàng sắt thép. Ghé vào một cửa hàng làm cửa nhôm, tôi hỏi mấy cậu thợ:”Các cháu có dụng cụ gì cắt được cái này giúp bác không?” Các cháu xem cái “đồ trang sức” của tôi và bào:”Chú gặp giám đốc ấy”. Đúng lúc ấy, anh giám đốc từ trên gác xép đi xuống. Tôi gặp anh: "Chào anh. Anh có dụng cụ cắt để cắt được cái này hộ tôi không?”. Anh xem cánh tay tôi và bảo :”Cũng khó đấy”. Rồi anh bảo thợ: ”Cố gắng giúp chú ấy. Bây giờ thế này, em mang máy cắt cầm tay ra đây.” Nói rồi bản thân anh đi tìm tờ catton dày cố nhét vào lót giữa bắp tay tôi và cái “vật trang sức” kia. Rồi anh đi lấy một ca nước. Anh bảo tôi:” Chú quay mặt đi để bụi thép khỏi bắn vào mắt chú”. Tôi quay mặt đi, anh nắm cánh tay tôi và ra lệnh:”Em cắt đi, cẩn thận nhé”. Cậu thợ bắt đầu cắt, anh liên tục đổ nước làm nguội vào vết cắt. Cứ như thế, sau 2 lần lấy thêm nước, cái vỏ phễu đã có một khe để anh giám đốc có thể bẻ nó rộng ra giải phóng cánh tay tôi. Tôi cám ơn anh, định gửi thù lao thì anh xua tay:”Cháu giúp chú thôi mà”. Tôi bảo con đưa cho mấy cậu thợ trăm K uống nước rồi hai bố con cám ơn họ và ra về. Thế là tai qua, nạn khỏi. Tất nhiên sau đó phải tính đến chuyện đi tiêm phòng uốn ván.
Khi đến một phòng khám đa khoa gần nhà, tôi mua thuốc ở quầy thuốc của chính phòng khám đó rồi vào tiêm. Ở đây, lại có một trải nghiệm khác. Cô phụ trách bộ phận dịch vụ tiêm yêu cầu tôi ra quầy thuốc trả lại thuốc, lấy lại tiền để vào chỗ cô làm dịch vụ trọn gói.Tôi hỏi:”Tại sao lại phải thế?” Cô ta không trả lời trực tiếp mà bảo:” Chú cứ đi trả thuốc đi”. Tìm hiểu ra thì trăm sự chỉ vì tiền. Nếu làm dịch vụ trọn gói, cô ta sẽ thu được 100K. Nếu mua thuốc rồi thuê dịch vụ tiêm, tôi chỉ phải trả 42K tiền thuốc, 30K dịch vụ tiêm. Như vậy cô ta “thất thu” 28K. Chẳng tiếc gì 28K nhưng thấy vô lý vì thuốc mình đã mua rồi. Mà người ta mua thuốc ở nơi khác mang đến thì lại được chấp nhận (theo lời nhân viên khác làm việc ở đó). Tôi định đi chỗ khác tiêm. Vừa quay ra thì họ lại gọi vào chấp nhận tiêm.
Đúng là không cái dại nào giống cái dại nào. Bài học “phải suy tính trước khi hành động” học mãi không thuộc. Nhưng trong cái không may lại có nhiều cái may:
- Bản thân tôi bị chứ không phải người khác. Nếu là người khác bị như vậy thì tôi sẽ lo lắng, khó chịu hơn nhiều.
- Trong tình huống khẩn trương nhưng đã bình tĩnh tìm được phương án xủ lý hợp lý, hiệu quả.
- Trên đời vẫn còn nhiều người tốt mà anh giám đốc cửa hàng hôm qua là một đại diện. Không chỉ tốt bụng, anh còn thông minh, khôn khéo xử lý một cách hiệu quả.
Cuộc sống đang bình lặng, đều đều trôi đi. Bỗng một hôm, xảy ra sự cố. Sau một hồi giải quyết, mọi sự lại đâu vào đấy. Cuộc sống trở lại bình thường nhưng trong tôi vẫn âm vang một niềm vui, hưng phấn với cuộc sống. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt và cuộc sống luôn tươi đẹp khi trên đời còn có những con người như vậy.
1 nhận xét:
Vậy còn may chán, bác QV ạ!
Đăng nhận xét