Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

Quả cam Giáng sinh (ST: Đạt)


Tôi nhớ một lần, khi ấy tôi khoảng sáu hay bảy tuổi gì đó, được bố mẹ cho về nhà ngoại để ăn bữa tối Lễ tạ ơn. Khi ăn xong tôi chỉ chăm chú làm sao viết được một danh sách thật dài những thứ tôi muốn cho đêm Giáng sinh.
Buổi tối muộn hôm đó, trước khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi đã đưa danh sách những thứ tôi thích cho bà ngoại. Bà đọc xong và nói: “Chúa ơi, thật sự là một danh sách dài”. Ngay sau đó bà bế tôi vào lòng, vuốt tóc và kể cho tôi một câu chuyện như sau:
 “Ngày trước có một cô bé vừa chuyển đến sống trong một trang trại mồ côi ở Đan Mạch. Thời gian đó là gần Giáng Sinh như bây giờ và mọi đứa trẻ đều bắt đầu nói chuyện về Giáng Sinh. Chúng háo hức kể cho cô bé vừa chuyển đến nghe về cây thông Noel thật lớn sẽ được trang trí ở phòng khách của trại mồ côi vào buổi sáng. Sau bữa sáng đơn giản như thường ngày, mỗi đứa trẻ sẽ nhận được một và chỉ một món quà Giáng sinh. Đó là một quả cam nhỏ, chỉ một quả duy nhất”.


Tôi nhìn bà đầy nghi ngờ nhưng bà khẳng định với tôi rằng tất cả mọi đứa trẻ đều được nhận quà Giáng Sinh.
“Bấy giờ, hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi này rất khắc nghiệt. Ông ta nghĩ Giáng Sinh chỉ gây phiền toái, bực mình và tốn kém mà thôi. Còn cô bé thì chưa bao giờ biết đến Giáng Sinh cũng như cây thông noel nên khi nghe các bạn kể rằng cây thông noel rất đẹp thì đã lén xuống tầng để xem trước.
Đêm Giáng Sinh, ông hiệu trưởng bắt gặp cô bé dám phá luật lệ leo xuống cầu thang nên vô cùng tức giận. Ông tuyên bố, cô bé sẽ không được nhận bất kỳ món quà nào bởi cô đã quá tò mò, không tuân theo quy tắc của trường. Cô bé chỉ biết chạy về phòng và oà khóc.

Buổi sáng hôm sau, những đứa trẻ khác đã đi xuống ăn sáng, chỉ còn lại cô bé vẫn ngồi một mình ở trên giường. Cô bé không thể chịu đựng được nếu thấy tất cả các bạn khác nhận được quà trong khi mình không có.
141211camgiangsinh_2b6b0.jpg
Bữa sáng kết thúc, những đứa trẻ quay trở lại phòng ngủ ở tầng trên. Cô bé rất ngạc nhiên khi được một bạn đưa cho chiếc bọc nho nhỏ từ khăn ăn. Cô bé cẩn thận mở nó ra, cô không tin vào mắt mình đó là một quả cam nhưng đã được bóc vỏ và được cắt thành nhiều múi nhỏ hơn.
“Cháu có hiểu được điều đó như thế nào không?”. Ngoại hỏi tôi rồi tiếp tục kể: “Đó là vì cô bé phát hiện ra mỗi một người bạn đã lấy một phần từ quả cam của chúng và góp lại để tặng cho cô bé, để cô bé cũng có được một quả cam giáng sinh như mọi người”. 
Vậy là đến mỗi mùa Giáng Sinh, khi ăn những quả cam bà hay mẹ gọt cho tôi, tôi đều nhớ đến câu chuyện này. Tôi ước trên thế giới, mọi người cũng đều có những suy nghĩ như những đứa trẻ trong trại mồ côi kia: Chia sẻ một phần nhỏ những gì mình có cho những người kém may mắn hơn, để ai cũng có một Giáng Sinh tròn đầy, hạnh phúc.

2 nhận xét:

TranKienQuoc nói...

Chuyện ngắn, giản dị, hay cho ngày Giáng sinh. Cảm ơn Đạt.

Nặc danh nói...

Đạt lặn ra Bắc, đi lên mạn ngược lâu quá đấy. Về chưa?