Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

Nhân - Quả 2

Câu chuyện thứ hai liên quan tới vị danh tướng Dwight Eisenhower
Ông  là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Đệ nhị Thế chiến, ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại Châu Âu, có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào nước Pháp và Đức năm 1944–45 từ mặt trận phía Tây.



Vào thời xa xưa đó, một hôm ông Eisenhower cùng với đoàn tùy tùng của ông vội vã lái xe về tổng hành dinh quân đội ở Pháp để tham dự một cuộc họp khẩn cấp. Lúc đó trời đang mùa đông lạnh buốt lại thêm mưa tuyết rơi phủ đầy khắp nơi. Xe đang chạy thì ông bất ngờ để ý nhìn thấy có hai vợ chồng già người Pháp ngồi ở bên lề đường đang run rẩy vì cái lạnh giá buốt. Ông lập tức ra lệnh cho đoàn tùy tùng ngừng lại và muốn phái một thông dịch viên tiếng Pháp tới hỏi thăm cặp vợ chồng này. Một viên tham mưu nhắc nhở ông là nên để cho nhân viên công lực tại địa phương lo chuyện này, phái đoàn phải đi nhanh lên vì sợ trễ cuộc họp. Ông nói nếu đợi cảnh sát địa phương tới thì sợ là quá muộn và hai người này sẽ chết cóng.

Sau khi hỏi thăm, ông Eisenhower biết được là họ đang muốn tới Paris để gặp con trai nhưng xe của họ bị chết máy giữa đường. Ông bảo hai vợ chồng già mau lên xe của ông. Ông không hề quan tâm đến chức phận của ông và không hề tỏ thái độ gì trước hai kẻ đang gặp nạn này. Ông chỉ theo bản tính lương thiện vốn sẵn có của ông là luôn luôn muốn giúp đỡ người hoạn nạn mà thôi. Ông liền ra lệnh thay đổi lộ trình, đưa cặp vợ chồng tới Paris trước, rồi ông và đoàn tùy tùng mới lái xe tới tổng hành dinh để dự cuộc họp.
Không ngờ chính sự chuyển hướng đi thình lình ngoài kế hoạch này đã cứu mạng ông! Quân Quốc Xã có tin tình báo nên biết chính xác hành trình của ông và đã bố trí sẵn các tay súng bắn tỉa nấp rình tại các ngã tư. Nếu ông tới thì sẽ bị hạ sát ngay chỗ đó. Nhưng hóa ra chỉ nhờ vào cái tâm lương thiện, cái lòng từ bi đã giúp ông đổi lộ trình và tránh thoát cuộc mưu sát này. Quả là tự cứu mình bằng cách giúp người khác.
*

1 nhận xét:

NH nói...

Thơ Ngày Đông của Việt Dũng thật êm đềm, đẹp đẽ và trữ tình. NH chỉ diễn đạt bằng mấy câu thơ khô khan cũng đem ra chia sẻ:

ĐÔNG VỀ

Chiếc lá khô cuối cùng rơi vội vã
Báo thu qua đông sắp sửa lại về
Người chinh phụ lòng những tái tê
Thêm trống vắng giữa khung trời se lạnh

Lất phất mưa rơi một hồi cũng tạnh
Nhưng rét đầu mùa da diết làm sao
Nơi đảo xa anh chẳng cảm được đâu
Chính cái rét đậm tô từng nỗi nhớ

Em vẫn hiểu các anh nơi sóng gió
Thiếu rét mùa đông thừa những âu lo
Quân Tàu kia đang xây dựng Gạc Ma
Thành hạm nổi chẳng bao giờ bị đắm

Tất cả dân mình cũng đau xót lắm
Khắc khoải bao người vợ lính chúng em
Gió rét về lo che chắn từng đêm
Đừng để rét tới Trường Sa anh nhỉ !

Em cứ nghĩ tự động viên như thế
Liệu quá nhỏ nhoi, phải vậy không anh?
Cây rụng lá để đón tiếp chồi xanh
Xuân sắp đến em xa anh tết nữa

Câu chuyện Biển Đông còn bao trăn trở
Biết khi nào em được gặp anh đây?
Đầu Đông 2014