Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Vận động tuổi này

Già lại hay ăn nhậu, lười vận động thì đây là 1 nỗi lo. Bệnh tim mạch, huyết áp, xương khớp… Nhưng già mà vận động quá cũng là vấn đề. Theo lời khuyên của thầy thuốc thì mỗi người nên chọn cho mình 1 cách vận động.
Cái nhà anh Quang “xèng” thì mở lò võ Nam Hồng Sơn ở Leipzig. CLB của anh thu nạp không chỉ người Việt mà cả Tây. Võ là rèn luyện sức khỏe, ý chí và tinh thần nghĩa hiệp, đồng đội. Còn như thầy trò anh Toàn "sứt", Tuấn "phúc", Việt Trung, Tuấn "câm", Hữu Việt ở HN hay Trần Hậu Tuấn, Trần Hữu Nghị TPHCM thì đam mê với Vĩnh Xuân Quyền từ mấy chục năm nay. Họ nói: tập võ để có sự dẻo dai, có sức mạnh, có hạnh phúc gia đình và có tình huynh đệ (mà có tình huynh đệ thì có tất cả, “giàu vì bạn…” mà!).
Có người quan niệm, sự dẻo dai do tập thể dục thường xuyên. Có thể sáng, sau khi vận động cơ khớp nên đi bộ hay chạy dăm cây số. Khi đó buộc phổi phải hít thở với nhịp độ cao hơn bình thường, tay chân, cơ thể được vận động. Nên chọn công viên hay phố xá ít xe cộ để được hít thở không khí trong lành. Vận động như thế, mồ hôi ra sẽ bài tiết những độc hại đã tích lũy trong gan, thận; nhất là cồn đã ngấm trong máu sau những vụ nhậu hơi quá đà. Tắm xong sẽ thấy thoải mái, có thể bắt đầu 1 ngày làm việc đầy sảng khoái.
Nhưng tập thể dục mới cho mình sự dẻo dai. Muốn có sức dướn nên chơi thể thao. Chơi môn nào là do đam mê của mỗi người. Ông thì tennis, ông bóng bàn, bóng đá, bơi lội… Ông có nhiều “xéng” thì “gốp” (Golf).
Ngày ra HN hay chơi bóng đá với CLB Những Người Bạn. Các anh trẻ thì dướn tốt, chạy nhanh, sút căng cứ thế mà phát huy; còn chúng tôi già thì cứ chạy chỗ loanh quanh cầu môn, yêu cầu cánh trẻ chuyền bóng với "dung sai" +/- 5cm, nhận được bóng thì khéo léo tạt (chứ không phải sút) vào lưới. (Anh em nhanh mắt thì mình nhanh tay vậy!!!). Vậy mà bác Thắng “tụt” k2 tuổi ngoài 60 mà vẫn nhanh như sóc và là cây làm bàn cho đội.
Suốt 15 năm nay, tại TPHCM, anh em HN đã cùng nhau duy trì sinh hoạt của đội bóng Vĩnh Xuân. Hết đá sân xi măng của Không lưu, đến sân trong nhà của Trung tậm TDTT QK7, sân cỏ mini của Xí nghiệp sửa chữa máy bay A75, sân F370 không quân rồi sân lớn Trung tâm Huấn luyện bay… 5 năm nay về sân cỏ Không lưu.
Đội hình ngày xưa nào Ninh “choắt”, Lam “xẩm”, Hùng “tí”, Đông “ky” cùng Tâm "sắt", Kiên "mừn" với Tuấn “khàn”, Hùng “bướm”, Hữu Nghị, Kiến Quốc, các cháu Nam,Tuấn (con anh Ba Hưng)… Nay còn lại Tuấn, Hùng, Quốc cùng các cháu sinh viên Hàng không. Cứ đến chiều thứ 7 là xốn xang, mong trời đừng mưa. Tuổi này cứ đá 1 hiệp 40’ là khỏe; nhưng mấy tuần nay thiếu người cứ phải kéo cả 2. Vậy mà “phình phường”. Vui, khỏe lắm.
Trận cầu chiều qua, tiền đạo già này cũng ghi 2 biển/6 bàn của đội nhà. (Ghi 2 thì chưa phải chiêu đãi vì quy định "nếu hat-trick phải mời cà đội uống bia"!). Tối về còn được vợ chồng Hùng “bướm” mời cơm. Lâu lắm anh em mới có dịp hàn huyên. Nghị “phệ” chỉ “đá đội hình phụ” nhưng “ăn đội hình chính”. Anh em được thưởng thức món thịt trâu hấp, cả “thắng cố” đúng kiểu vùng cao Quản Bạ, Mèo Vạc, Lũng Cú cùng bê-bi-kiu… Ngon, vui. Tới gần 11g mới "tản". Thể thao mà có thêm tí bia rượu cũng được của nó - thêm hương vị!!!
Thể dục, thể thao như cơm ăn,áo mặc; cần thiết vô cùng. Có nó cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều. Mỗi người nên có 1 sự lựa chọn cho mình!

2 nhận xét:

Thắng k5 nói...

Cám ơn lời khuyên chân thành và bổ ích. nghĩ lại xưa ở Hưng Hóa, sáng 4h phải dạy, đeo mấy viên gạch vào balo chạy những 16 cây ven sông Thao(à là 16 cây số chứ ko fải là ăn 16 cây kem đâu nhé), có mệt nhưng đúng là khỏe và vui thật,rồi lại quần nhau những 24 động tác võ thể dục của thầy Trần Sinh nữa, ko thể lười được (ở Quế Lâm vì quá rét nên đôi khi cứ ốm giả là nghỉ tập). Tuy nhiên sân chơi cũng phải tùy thuộc từng VĐV, từng hoàn cảnh chứ KQ. Như ở HN, khí hậu thì thật khủng, bụi đặc quánh, công viên suýt còn bị nhường đất xây khách sạn nữa là (CV Thống Nhất),ra đường mắt trước mắt sau suy xét như thằng ăn trộm kẻo xe máy nó xơi tái lúc nào ko hay. Nói vậy chứ tôi đâu có lười tập đâu. Nhưng như bạn nói, mỗi người nên có một cách tập tành, rèn luyện riêng,tôi chẳng sợ về sức khỏe vì vẫn chạy suốt mà, còn hơn khối ông bạn chỉ chạy có sáng sớm hoặc mỗi khi chiều về nơi ven hồ, mặc có mỗi bộ đồ thể thao thiếu vải. Tôi đây khi chạy thì hoành tráng lắm, ăn mặc chỉnh tề, quân dung tươi tỉnh, lại còn tay xách nách mang nữa chứ. Các bạn đừng cười nha, sự thực đấy. Chả là bây giờ cơ chế có khác, hoàn cảnh thay đổi, ko còn mơ mộng chạy ven sông như xưa nữa mà là chạy tướt bơ,chạy vượt rào, chen lấn xô đẩy nhau thật lực, nếu sức khỏe kém thì thua (sức khỏe được sánh ngang tiền tài mà). Ấy là chạy chỗ làm việc cho đứa con cả, cao học ngoại ngữ mà Họ bảo lên núi cao dậy học, nghiên cứu trên ấy cho nó tĩnh, không khí thoáng mát dễ sinh đề án cao(nhưng mà mệt), ấy là chạy điểm, chạy trường cho con trai còn đang học PT. Mệt chưa, chạy nhiều nên cũng quen rồi, với lại sức khỏe thì ..quá dẻo dai luôn, Các bạn nào có tâm sự như tôi không ?
Một chút bông đùa phụ họa cho nó thêm...tươi trẻ, khỏe thêm.

TranKienQuoc nói...

Cảm ơn Thắng, ông bạn già tích cực comment cho Bantroik5!!!
Ngày ở HN hay đi bộ quanh hồ Halle. Chạy qua nhà ông, ngóng bạn suốt mà không thấy ra. Nay mới biết môn thể dục của bạn. Ha ha, hay!!!