Điều nghịch lý của thời đại ngày nay là chúng ta có những tòa building cao hơn nhưng sự kiên nhẫn của mình lại ngắn hơn; ta có những đại lộ rộng lớn hơn, nhưng cái nhìn của mình lại chật hẹp hơn.
Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng có được ít hơn, mua sắm thêm hơn, nhưng thưởng thức lại kém hơn.
Ta có căn nhà to rộng hơn, nhưng gia đình lại trở nên nhỏ bé hơn; có nhiều tiện nghi hơn nhưng thời giờ ít ỏi hơn.
Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn nhưng hiểu biết lại giảm đi; ta dư thừa kiến thức, nhưng lại thiếu sự suy xét; ta có thêm nhiều nhà chuyên gia và cũng có thêm chừng đó những vấn đề trục trặc; có thêm thuốc men nhưng sự lành mạnh lại càng sụt giảm.
Thời đại ngày nay chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu pha không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười, lái xe quá nhanh, nóng giận rất dễ, thức rất khuya, đọc sách rất ít, xem ti vi quá nhiều, và hiếm khi nào ta biết ngồi lại trong tĩnh lặng!
Tài sản của ta tăng lên gấp bội phần, nhưng giá trị chúng cũng sụt giảm theo. Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít, và lòng thù ghét là thứ dễ thấy thường ngày.
Chúng ta biết cách kiếm sống, nhưng không mấy ai biết sống.
Một đời người được kéo dài hơn, nhưng chỉ là cộng thêm những năm tháng số học mà thôi.
Chúng ta thừa sức lên đến mặt trăng và trở về lại trái đất, nhưng rất khó bước qua bên kia đường để chào người hàng xóm mới của mình.
Ta chinh phục được thế giới bên ngoài, nhưng không biết gì về thế giới bên trong. Chúng ta đã tuyên bố làm được rất nhiều những việc lớn lao, nhưng rất ít việc tốt lành.
Chúng ta tìm cách làm cho không khí chung quanh được trong sạch hơn, trong khi tâm hồn ta ngày càng thêm ô nhiễm.
Chúng ta chia cắt được một hạt nguyên tử, nhưng chưa phá nổi thành kiến của chính mình. Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng đọc và học được ít hơn.
Chúng ta có nhiều dự án hơn, nhưng hoàn tất lại kém hơn và ít hơn. Chúng ta biết cách làm việc thật nhanh chóng, nhưng không biết cách để đợi chờ.
Chúng ta thiết kế nhiều máy điện toán, chứa thật nhiều dữ kiện, in ra bao nhiêu tài liệu, nhưng sự giao tiếp giữa người với người lại càng sút kém đi.
Ngày nay là thời đại của mì ăn liền, tiêu hóa chậm, con người mong được to xác hơn, nhưng chí khí ngày càng nhỏ đi. Lợi nhuận thì rất sâu, mà tình người thì rất cạn.
Đây là thời đại của hai mái đầu thương yêu nhưng trăm ngàn ly dị, nhà cửa khang trang nhưng đổ vỡ trong gia đình.
Đây là thời đại của những mặt hàng trưng bày ngoài cửa tiệm thì rất nhiều, nhưng trong nhà kho lại không có một đồ vật nào.
Đây là thời đại mà kỹ thuật có thể mang lá thư này đến thẳng với bạn, và bạn cũng hoàn toàn có tự do để chọn đọc nó hay xóa bỏ đi...
Nhưng xin bạn hãy nhớ bỏ thì giờ của mình ra với những người thân thương, vì họ sẽ không có mặt với ta mãi mãi. Hãy nhớ chọn những lời dễ thương để nói với những ai đang ngước nhìn bạn trong ngưỡng phục, vì cô hay cậu bé đó rồi cũng sẽ lớn lên và rời xa ta.
Hãy siết chặt âu yếm người bên cạnh, vì đó là một món quà vô giá mà ta có thể ban tặng cho người khác, khi nó được xuất phát từ đáy tim mình.
Hãy nhớ nắm tay nhau và trân quý phút giây này, vì biết rằng thời gian sẽ không ở với ta mãi mãi. Hãy có thì giờ để thương yêu nhau, để lắng nghe nhau, và nhất là hãy chia sẻ với nhau những ý tưởng đẹp nhất trong tâm mình.
Và nhất là bạn hãy luôn nhớ rằng, cuộc sống không phải được đo lường bằng con số hơi thở của mình, mà bằng những giây phút kỳ diệu trong cuộc đời đã mang hơi thở ấy bay cao.
NGUYỄN DUY NHIÊN phỏng dịch
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Nguồn Gốc Chữ Nôm của Đỗ Thành (ST: Quốc Việt)
- Làng Cổ Nhuế qua bài viết của Phạm Thế Việt (ST: KC)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- Thiên An Môn (Huy Đức)
- Bia “MET" Berlin (Trần Đình - Berlin)
- Bức tranh sơn dầu "Bắc Kinh 2008", họa sĩ Lưu Dật có ý gì?
- Thông bíu !!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
3 nhận xét:
Những cái nhìn đối lập về mọi mặt trong cuộc sống. Hiện đang là lúc đi xuống của thượng tầng kiến trúc. Thực tế là như vậy. Nhiều lúc cứ tự hỏi "bao giờ cho đến ngày xưa?". Và tự thấy phải "sống chung với lũ" chứ đâu có thể bỏ nó mà đi được(!).
Biết là như thế, nhưng chưa tự chiến thắng được chính mình để thoát ra. Biết vượt đèn đỏ là phạm luật và nguy hiểm cho chính mình và cho người khác, song đôi khi vẫn cố tranh thủ để đi trước được người khác dù chỉ là 1 phút. Cũng như biết uống nhiều rượu là có hại mà vẫn uống, biết hút thuốc sẽ ung thư phổi mà cứ hút...
Và tai hại hơn là bây giờ đa số người ta phải sống 2 mặt: ngoài đời nói khác và trong cuộc họp nói khác. Đặc biệt là hội cán bộ chính trị phải " nói cho thằng khác hiểu những điều bản thân chúng không hiểu. Phải làm cho thằng khác tin những điều bản thân chúng cũng không tin".
"Hai mặt" là ND nói cho bọn công chức, còn dân đen ta thì gì có chuyện đó?
Đăng nhận xét