Thật
tiếc là tên cháu chỉ được viết
tắt bằng chữ L gọn
lỏn, trong mẩu tin: “Làm lớp trưởng, không may bị
mất 500.000 đồng tiền quỹ
lớp, em Nguyễn Thị L. (sinh năm 1997, học lớp
10 trường THPT Tiền Phong, huyện Mê Linh, Hà Nội) đã uống thuốc
diệt cỏ tự tử”.
Có lẽ cháu chưa đọc Albert Camus, người từng viết: “Chỉ có một vấn đề triết lý thực sự nghiêm chỉnh, đó là tự tử. Xét xem đời đáng sống hay không là trả lời cho câu hỏi cơ bản của triết học”.
Có lẽ cháu chưa tin người lớn có thể cướp đi một lượng tài sản công lớn gấp hàng vạn lần con số nửa triệu đồng quỹ lớp kia mà không một chút áy náy.
Có lẽ cháu chưa biết mình có thể đơn giản là ra trước lớp xin lỗi rồi từ chức, thì mọi việc xem như khép lại.
Cháu chỉ biết là một lớp trưởng mà làm mất tiền bạn học, thì đó là nỗi ô nhục. Và trong những cách để chứng tỏ mình trong sạch, cháu quyết định chọn cái chết, một hành động có sức thuyết phục tuyệt đối.
Cháu thật dại dột, bởi khi chọn cái chết, câu trả lời của cháu cho câu hỏi Camus từng nhắc đến, trớ trêu thay chính là: một người tự trọng như cháu, đáng sống biết chừng nào!
Ra đi trong ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam, trong ý nghĩa dám chết cho điều mà mình tin là đúng, cháu xứng đáng là con em huyện Mê Linh, hậu duệ hai bà Trắc, Nhị.
Thôi thì cứ cho L. là chữ viết tắt của Liêm Khiết.
Xin vĩnh biệt công dân Liêm Khiết của tương lai.
(Nguồn: SGTT)
4 nhận xét:
Cháu đáng được sống, còn bọn kia phải chết. Vậy mà chỉ vì làm mất có 500k, bằng 1/tỷ cái số chúng nó ăn cắp, tham những, lãng phí, thất thoát mà cháu lại quyên sinh. Ôi, cháu đúng là con người thực sự! Còn bọn kia là...
Cháu suy nghĩ bồng bột quá, nhưng cháu thực sự là CON NGƯỜI với ý nghĩa đẹp của từ này. Cháu rất trọng danh dự, thậm chí coi nó cao quý hơn cả mạng sống của mình. Sự ra đi của cháu để lại cho đời một bài học sâu sắc. Tiêc là cái lũ vô lương tâm ấy nó chẳng học đâu.
Xin kính cẩn nghiêng mình trước anh linh cháu gái.
Tôi nghen tim khi đọc câu chuyện này.Sao lại là như thế.Cháu thật dại dột nhưng lại thật dũng cảm.Cháu trả giá cho danh dự bằng cả tính mạng của mình.Sao lại thế kia chứ.Điều chắc chắn cháu là người rất trọng danh dự.Nhưng những người còn sống nên nhớ đó không phải là cách hay!.
Số trường hợp tự tử ở lứa tuổi vị thành niên ngày càng gia tăng. Phải chăng, thế giối này đối với các em đó không còn gì tốt đẹp nữa? Niềm tin đối với cuộc sống của các em đã mất hết rồi? Tôi cho rằng, đây là những triệu chứng khởi phát của một căn bệnh của xã hội. Một xã hội có tốt đẹp hay không, hãy nhìn vào hai ngành giáo dục và y tế. Sẽ không sai khi nói hai ngành này là hàn thử biểu của một xã hội.
Ngành giáo dục hãy mau chóng đổi mới. Hãy dạy các em kĩ năng sống, biết sống, biết tự đấu tranh và biết tìm sự hỗ trợ khi gặp phải nghịch cảnh. Như vậy có đòi hỏi quá cao không khi các em còn ở lứa tuổi này? Các nhà xã hội học, các chuyên gia tâm lí cùng toàn xã hội hãy lên tiếng và có những hành động thiết thực để góp phần bảo vệ các em.
Nhà trường có nên lập quỹ bắt các em giữ quỹ ở lứa tuổi này không? Có ai dám đảm bảo rằng mình giữ tiền mà không bao giờ bị mất?
Đăng nhận xét