Một ngày đẹp trời khi xếp lại các vật dụng trong chiếc rương
gỗ ngài bất giác nhìn lại chiếc khăn thêu và chiếc trâm cài đầu. Cầm chúng
trong tay nhưng tâm ngài không vọng động và quả quyết đứng lên đi đến bàn thờ
Phật.
- Bạch Đức Thế Tôn…
Đức Phật đã nhìn thấu ý nghĩ của thiền sư nên chỉ nói đúng
có một từ:
- Buông!
Thiền sư buông chiếc khăn thêu đang cầm trong bàn tay phải.
Chiếc khăn biến thành một con chim bồ câu màu trắng chấp chới đôi cánh rồi bay
vụt qua cửa sổ vào bầu trời xanh. Đức Phật dạy tiếp:
- Buông!
Thiền sư buông chiếc trâm cài đầu đang cầm trong bàn tay
trái. Chiếc trâm cài đầu biến thành một con chim én nhỏ và cũng bay đi mất.
Thiền sư thấy người nhẹ lâng lâng, trong lòng thanh thản, định vái lạy tạ ơn
Đức Phật và quay gót lui bước. Đúng lúc đó Đức Phật dạy tiếp:
- Buông!
Thiền sư sửng sốt thưa:
- Bạch Đức Thế Tôn! Hai tay con cầm hai kỷ vật con đã buông
hết cả rồi, bây giờ con còn biết buông cái gì?
- Ta đâu có bảo ông buông các kỷ vật. Lần thứ nhất ta bảo
ông buông là đừng chạy theo ngoại cảnh. Lần thứ hai ta bảo ông buông có nghĩa
là đừng chấp sáu căn là ngã. Lần thứ ba ta bảo ông buông có nghĩa là không chấp
sáu thức là ngã. Đã là người tu hành muốn đắc đạo thì ba cái thứ đó phải buông.
Sáu căn là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Sáu thức là nhãn
thức, nhĩ thức, tỵ thức, thiệt thức, thân thức và ý thức. Ngoại cảnh là sắc,
thanh, hương, vị, xúc, pháp trần. Buông hết những thứ đó thiền sư trong câu
chuyện của chúng ta chợt đại ngộ. Hay thay! Lành thay!
*Tài liệu tham khảo:
Tu là chuyển nghiệp-Hòa thượng Thích Thanh Từ-Nhà xuất bản thành phố Hồ Chí
Minh.
1 nhận xét:
LÀNH THAY!
Đăng nhận xét