- Nói quá nhiều trên bàn nhậu, nhưng trong hội nghị im như thóc.
- Khi xin-cho thi tung hết võ mồm, nhưng có khuyết điểm không phát âm nổi hai từ “Xin lỗi”.
- Nói lý thuyết rất hùng hồn, nhưng nói thật lòng mình thì ấp úng.- Khi xin-cho thi tung hết võ mồm, nhưng có khuyết điểm không phát âm nổi hai từ “Xin lỗi”.
- Nói say sưa, làm né tránh.
- Báo cáo thành tích thì lãi lớn, báo cáo tài chính để chờ Chính phủ giải cứu thì lỗ nặng.
- Dân vô tội thành có tội, quan nhỏ tội nặng, quan càng lớn tội càng nhẹ, quan lớn nhất không hề có tội.
- Khoa học hiện đại, chính xác, nhưng khoa nói cũ rích, tùy hứng.
- Nhiều việc làm dễ kiếm tiền, nhưng mất nhiều tiền chưa dễ kiếm được việc làm.
- Quan chức thích xử ai tội gì rất dễ, nhưng khi quan chức có tội thì…khó đưa ra xét xử.
- Con người khác thất nghiệp mặc kệ, con cái mình chọn ghế giao quyền..
- Biệt thự, xe sáng choang, nhưng phát ngôn bị tối dạ.
- Ăn của dân rất dễ, nhưng lo cho dân đủ ăn vô cùng khó.
- Thẻ đảng màu hồng, lương tâm đen nhẻm.
- Quyền chức lên nhanh, nhưng tiến bộ quá chậm. Địa vị rất cao, nhưng uy tín quá thấp.
- Ôm cả rừng luật, xử theo luật rừng.
- Quan tòa nhận quà quan chức, quan chức giao chức quan tòa.
- Rất khó phục vụ nhân dân, qúa dễ để lòng dân không phục.
- Xử dân thì phồng mang trợn mắt, xử quan thi dè dặt nịnh thần.
- Ông cụ qúa già, lấy cô vợ nhỏ hơn tuổi cháu.
- Cống hiến mấy chục năm, nhưng phá sự nghiệp chỉ một vài chữ ký.
- Quên cả trăm triệu dân, chỉ nhớ gia đình mình.
- Có vô số chốn quan trường, nhưng không có trường dạy làm quan.
- Quan nói mười, làm không được một; dân không được mở miệng, làm gấp nghìn lần lần.
- Ôm chặt chủ nghĩa, chủ tọa, chủ đất, chủ tài khoản, chủ chi, nhưng lại buông lơi chủ quyền dân tộc.
- Thu cả thế giới vào màn hình nhỏ, nhưng lòng tham găm chặt xó nhà.
- Chạy đủ cách nhiều tiền, nhưng bị mất danh dự.
- Nhìn ra cả thế giới, nhưng không nhận ra chính mình..
- Ban hành rất nhiều luật, nhưng làm theo ý vài cá nhân; cả rừng luật, nhưng xử theo luật rừng.
- Chúng ta có những tòa building cao hơn nhưng sự kiên nhẫn của mình lại ngắn hơn, ta có những đại lộ rộng lớn hơn, nhưng cái nhìn của mình lại nhỏ hẹp hơn.
- Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng có được ít hơn, mua sắm thêm hơn, nhưng thưởng thức lại kém hơn.
- Ta có căn nhà to rộng hơn, nhưng gia đình nhỏ bé hơn.
- Có nhiều tiện nghi hơn nhưng thời giờ ít ỏi hơn.
- Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn nhưng hiểu biết lại giảm đi.
- Ta dư thừa kiến thức, nhưng lại thiếu kiến giải, suy xét.
- Hứa hẹn như hát hay, nhưng việc làm quá dở.
- Ta có nhiều tiến sĩ hơn, nhưng kéo lùi xã hội mạnh mẽ hơn.
- Ta có thêm nhiều nhà chuyên môn và cũng thêm bao nhiêu là những vấn đề, có thêm thuốc men nhưng sự lành mạnh lại càng sụt giảm.
- Thời đại ngày nay chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu pha không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười.
- Tàu, xe siêu tốc, nhưng sửa sai như sên bò.
- Nóng giận mất khôn, nhưng giữ được quyền hành.
- Vài câu lý thuyết cũ tưởng hay, chỉ người nghe thấy dở.
- Khẩu hiệu thì thuộc lòng, dân kêu nhiều vẫn quên.
- Tài sản của ta tăng lên gấp triẹu lần, nhưng uy tín giảm cả tỉ lần.
- Chúng ta nói quá nhiều, thương yêu quá ít, và thù ghét thì lại quá thường.
- Chúng ta biết cách kiếm sống, nhưng không mấy ai biết sống.
- Một đời người được kéo dài hơn, nhưng chỉ là cộng thêm những năm tháng mà thôi.
- Chúng ta đã lên đến mặt trăng và trở về lại trái đất, nhưng rất khó bước qua bên kia bức tường để chào người hàng xóm mới.
- Ta chinh phục được thế giới bên ngoài, nhưng không biết gì về thế giới bên trong.
- Chúng ta đã làm được rất nhiều những việc rất lớn lao, nhưng rất ít việc tốt lành.
- Không khí chung quanh ta được trong sạch hơn, nhưng tâm hồn ta lại càng thêm ô nhiễm.
- Chúng ta chia cắt được một hạt nguyên tử, nhưng chưa phá được thành kiến của chính mình.
- Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng học được ít hơn.
- Nói quá nhiều, nhưng ít suy ngẫm và không viết gì cả.
- Sự đồng cảm ít đi, sự vô cảm lại gia tăng.
- Chúng ta có nhiều dự án hơn, nhưng hoàn tất lại ít hơn.
- Rất hăng hái khi thấy có tiền, nhưng lại quá rụt rè khi tự nhận lỗi.
- Chúng ta biết cách làm việc thật nhanh chóng, nhưng không biết cách để đợi chờ.
- Chúng ta thiết kế nhiều máy điện toán, chứa thật nhiều dữ kiện, in ra bao nhiêu tài liệu, nhưng sự truyền thông giữa con người lại càng sút kém đi.
- Ngày nay là thời đại của mì ăn liền, tiêu hóa chậm, con người to lớn nhưng...
5 nhận xét:
Điều này chính là biểu hiện, là đức tình của cánh công chức, quan lại. Còn dân thì khác.
Xin thêm:
Trí tuệ theo hình tháp, càng cao càng bé.
Người ta luôn xin ý kiến người họ chê dốt nhưng có quyền.
Người ta luôn tay bắt mặt mừng người họ khinh ghét.
Người ta vỗ tay nhiệt liệt người họ coi thường.
Bác Bồng tập hợp công phu quá. Biết trách ai, chẳng nhẽ trách dân tộc VN. Các cụ nói "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân" tôi xin góp ý:
Trách mình
Xin đừng có vội trách ai
Dù cho đầy tớ bất tài đến đâu
Ô sin hư hỏng thế nào
Hỏi xem ông chủ tại sao thế này?
Đầy tớ hát chủ khen hay
Biết rằng ngậm đắng nuốt cay vẫn cười.
Chủ gì mà chẳng tròn vai
Để cho tớ khiến, tớ sai một thời.
Tĩnh tâm tự trách mình thôi
Tớ hư tại chủ ở đây yếu hèn!
2014
Góp ý hay thế!!!
Qúa đúng ! từ 1945 đến nay xã hội ta chưa bao giờ NỰC CƯỜI như thế này :
- kẻ nói dối biết mình đang nói dối mà vẫn cứ nói dối .
- Người nghe biết chúng đang nói dối mà vẫn cứ vỗ tay ,làm cho thằng đang nói dối cứ tưởng rằng người nghe bị lừa.!
Nhìn lại lịch sử , na ná như giai đoạn mạt Trần hay thời cuối Lê-Trịnh.
Thế nên dân gian có câu :
Sự đời đã chắc chắn đâu ,
Lỡm lờ con tạo một mầu trêu ngươi,
Dân khôn ,quan tham ngu lười,
Xem chừng cơ sự sắp hồi cải canh.
Bút Lông
Đăng nhận xét