Xin chào tất cả các bạn! Vâng, tôi muốn nói rằng tôi đang đứng trước hội trường Ha Dong Lion. Điều đó có nghĩa là gì? Vâng, có nghĩa là chúng ta đang có mặt tại Đại hội vợ nhà văn lần thứ I. Đây là đại hội hết sức quan trọng, nhằm tổng kết một giai đoạn lịch sử vợ các nhà văn đã dan díu giữ gìn dìu dắt các nhà văn như thế nào, và qua đó, vâng, tất nhiên qua đó đề ra phương hướng hoạt động cho giai đoạn tới.
Tôi đang đứng trước bà Trần Thị Thướt Tha, vợ nhà văn trinh thám loại hảo hạng, ông luôn luôn cho chúng ta biết trước cuối cùng chuyện sẽ xảy ra như thế nào, giúp chúng ta không phải hồi hộp, khỏi tăng huyết áp.
- Vâng… chào bà… Xin bà cho biết vì sao phải tiến hành đại hội vợ các nhà văn?
- Dạ bá cáo anh… tiến hành chớ sao không tiến hành, ông bà ta từng nói không vợ ra chợ mà ở. Người thường đã thế, nhà văn cần vợ hơn người thường là nẽ tất nhiên.
- À vâng… có người nói làm thế là ôm rơm rậm bụng… bà nghĩ sao?
- Lói hay chưa, rơm là chồng chúng tôi, có rậm bụng cũng phải ôm, chúng tôi không ôm thì ai ôm!
Vâng, thưa các bạn, bà Trần Thị Thướt Tha đã nói rất chân thành, rất thấu tình, rất đạt lý. Và bây giờ, thưa các bạn và bây giờ chúng ta quay lại hội trường.
Các bạn thấy hai khẩu hiệu lớn treo hai bên hội trường, vâng, chúng tôi muốn nói đó là hai câu khẩu hiệu lớn. Nhất vợ nhì trời và kính vợ đắc thọ. Khờ khờ khờ… hai câu khẩu hiệu rất độc đáo, rất tuyên ngôn, rất bặm trợn…
Thưa các bạn! Chúng tôi thấy về dự đại hội có 927 đại biểu, trong đó có 201 đại biểu chính thức, đó là những đại biểu đang là vợ các nhà văn, 706 đại biểu danh dự, đó là các đại biểu đã từng là vợ nhà văn… Con số này phản ánh thực trạng bi thiết nền văn học nước nhà.
Tuy nhiên, vâng, thưa các bạn tuy nhiên, số đại biểu là khách mời dự bị, đó là đại biểu hoặc đang yêu hoặc sắp cưới các nhà văn: 3212 đại biểu! Vâng, thưa các bạn, một con số rất, rất và rất ấn tượng, cho thấy văn chương vẫn có khả năng làm mụ mị các trái tim chân dài như thế nào.
Và đây nữa, thưa các bạn và đây nữa, 201 đại biểu chính thức đều mặc áo dài tím. Màu tím có nghĩa là gì? Đó là màu của lòng chung thủy sắt son, màu của lý trí quản lý cảm xúc, màu của ý chí quyết tâm theo chồng đến cùng, một tấc không đi một ly không rời.
Và bây giờ, thưa các bạn, và bây giờ chúng tôi muốn nói giờ khai mạc đã điểm.
Bà Phạm Phổng Phao, trưởng ban tổ chức đại hội, đọc diễn văn khai mạc. Bà là vợ nhà văn siêu việt, chuyên chuyển các phim chưởng Hồng Kông thành các áng văn Việt ấm áp tình người, sau khi đã việt hóa tên nhân vật. Diễn văn của bà có tựa đề rất hoành tráng: Xây dựng nền văn hóa vợ tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc với ba trục chủ đề chính gọi là ba kiên quyết:
- Kiên quyết nói không khi chồng hỏi tiền đâu.
- Kiên quyết bảo vệ đồ cũ, không để cho chồng lén lút vứt đi. Đồ nhiều nhà chật cũng ừ, quyết tâm chất đống cực chừ sướng sau.
- Kiên quyết mặc cả đến hơi thở cuối cùng. Tiết kiệm là quốc sách, hễ ra chợ là phải mặc cả, không sờn lòng không tiếc tuổi xanh.
Diễn văn của bà Phạm Phổng Phao vừa dứt, một dàn kèn đồng tấu vang hành khúc Không cho chúng nó thoát, bản nhạc chủ đề của đại hội.
Thưa các bạn và bây giờ là phần sôi nổi nhất của đại hội: tham luận, tham luận và tham luận!
Tham luận đầu tiên đã gây sốc. Vâng, chúng tôi muốn nói đến bản tham luận: Đập tan luận điệu văn mình vợ người!
Đó là tham luận của bà Ngô Nghiệt Ngã, bà là vợ nhà thơ tuyệt hảo, ông đã kết hợp tài tình thơ người và thơ mình để tạo nên những vần thơ bất hủ, suýt nữa được đem vào giảng dạy trong nhà trường.
Bản tham luận của bà Ngô Nghiệt Ngã được thực hiện theo phương thức của Bao Công đại nhân: Lý luận đi đôi với nhân chứng vật chứng.
Vật chứng bà đưa ra là 117 cái bát, 19 bộ ấm chén, 40 cái đĩa, 62 chai rượu… tất cả đều vỡ tan tành. Đó là kết quả việc bạn chồng bà chê văn chồng bà tại nhà bà. Vâng, thưa các bạn, điều đó giải thích vì sao nền văn học nước nhà luôn luôn mơ ước bao giờ cho đến ngày xưa.
Và bây giờ chúng tôi thấy Bà Ngô Nghiệt Ngã đã gọi bà Thân Thị Thảm Thương lên diễn đàn. Bà Thân Thị Thảm Thương là vợ nhà phê bình thuộc trường phái dọn vệ sinh, theo chủ thuyết: bẩn thỉu không tự nhiên xuất hiện không tự nhiên mất đi, nó chỉ biến từ dạng này sang dạng khác, từ nhà mình sang nhà người.
Rất ngạc nhiên, vâng, rất ngạc nhiên, chúng tôi thấy bà Thân Thị Thảm Thương dắt lên một con hươu sao, vâng, đúng là một con hươu sao. Bà Thân Thị Thảm Thương đang ôm con hươu sao nức nở khóc. Bà đang nói, chúng ta hãy nghe bà nói.
- Dạ thưa bà con, à quên… thưa đại hội, chuyện như ri: Thời tui còn trẻ, chồng tui mần thơ tặng tui tràng giang đại hải, không cách chi nhớ như hết, tui chỉ nhớ mấy câu ni: “Em thiên thần vĩ đại của em, thế giới không có em thế giới thành vô nghĩa.” Chừ tui tra rồi, chồng tui hết mần thơ, chuyển sang mần phê bình. Anh ta muốn mần chi thì kệ cha anh ta, tui chỉ căm tức khi quê tui phát động phong trào nuôi hươu sao, anh ta nói với bạn bè: tau ước răng sáng mai ngủ dậy, nằm bên tau không còn mụ vợ tra của tau nữa, mà là một con hươu sao….
Cả hội trường xôn xao.
- Thưa chị em… thưa đại hội… cứ tình trạng như ri thì chị em mình răng rồi cũng bị đem đi đổi vẹt Nam Mỹ, chó Nhật Bản, mèo Đài Loan… hu hu hu hu…
Cả hội trường bỗng òa khóc nức nở, vâng, chúng tôi thấy hết thảy đại biểu đều ôm nhau khóc rất, rất và rất khí thế.
Chúng tôi thấy bà Lý Long Lanh đang lên diễn đàn. Bà là vợ nhà thơ hậu hiện đại, thơ ông đọc rất hay nhưng không ai hiểu gì hết, vâng, đó là bí quyết của hậu hiện đại.
Tham luận của bà Lý Long Lanh có tiêu đề Về quan niệm sai lầm: một miếng giữa làng bằng một sàng trong bếp. Bà kể chồng bà hễ đăng được một bài thơ, lập tức thực hiện phương châm một miếng giữa làng, đã mời bạn bè cánh hẩu vài mươi người đến nhậu, trong khi quà sinh nhật cho vợ là một bông hồng nhỏ giá năm ngàn đồng, mua khéo chỉ ba ngàn rưỡi… thì không có.
- Chúng tôi không cần bông hồng, bá cáo đại hội chúng tôi không cần bông hồng…
Vâng, thưa các bạn, người đang nói là bà Vũ Vân Vê. Bà là vợ nhà nghiên cứu phê bình cấp tướng, ông luôn nghiên cứu đúng sai, không bao giờ quan tâm đến hay dở. Đề tài của bà Vũ Vân Vê rất nóng hổi, vâng, cực kì nóng hổi.
- Chúng tôi không cần bông hồng, hoa hoét làm cái gì trong khi các ông chồng chuyên lậu thuế. Thuế môn bài trốn, thuế thu nhập cá nhân trốn, thuế giá trị gia tăng trốn nốt, thử hỏi chúng tôi làm vợ để làm cái gì.
Khờ khờ khờ đây là đề tài rất nhạy cảm, vâng thưa các bạn rất rất và rất nhạy cảm, chúng tôi không biết ban tổ chức đại hội có cho bà Lý Long Lanh tiếp tục không. Có, thưa các bạn, đại hội đang rất rất và rất hưởng ứng, bà Lý Long Lanh vẫn tiếp tục phát biểu.
- Thưa đại hội, đêm nào đêm nấy nó nốc cho lắm vào rồi ngủ say như chết, cù nách nó không dậy, bịt mũi nó không dậy, kéo tóc kéo tai nó không dậy. Đến khi nó dậy được rồi thì toàn là tay làm hàm nhai tay làm hàm nhai tay làm hàm nhai… rồi xong om. Khốn nạn!
Đại hội vỗ tay rào rào, vâng, thưa các bạn đại hội vỗ tay rào rào, điều đó cho thấy thuế má là vấn đề vô cùng nhức nhối đối với các bà vợ.
Bây giờ là tham luận của bà Tô Thị Tùng Tiệm. Bà là vợ nhà văn loại đa sắc thể, ông viết văn thì ra báo, viết báo ra thơ văn xuôi, viết phim ra kịch, viết kịch nói ra cải lương… bất luận viết cái gì lập trường cũng vô cùng vững chắc.
Tham luận của bà Tô Thị Tùng Tiệm có tiêu đề Quản lý chặt nhuận bút là nhiệm vụ cấp bách của chúng ta, một tham luận vô cùng quan trọng, chúng tôi cho đây là vấn đề trọng tâm của đại hội.
Bà Tô Thị Tùng Tiệm nói rằng tình trạng trả nhuận bút của báo chí xuất bản nước ta hiện nay đã gây thất thoát nghiêm trọng cho thu nhập gia đình và cản trở không nhỏ cho công tác quản lý ăn chơi của các đức ông chồng.
Bà Tô Thị Tùng Tiệm đang sôi nổi phát biểu.
- Trong khi các nhà văn coi việc đưa nhuận bút cho vợ là một việc làm hết sức oan ức và ngang trái thì báo chí gần như đồng lõa với họ, trả nhuận bút lung tung xoèng chẳng biết đường nào mà lần. Một tác phẩm được in, nhuận bút báo này đủ mua vài cân củ cải, nhuận bút báo kia mua được cả tạ thịt lợn. Các nhà văn tất nhiên đem củ cải về nhà còn đem thịt lợn đi nhậu, vô lý chưa!
Khơ khơ khơ… chúng tôi nói không sai, nhuận bút nhà văn tuy nhỏ bé nhưng vô cùng quan trọng, nó quan trọng đến nỗi nếu không có nhuận bút thì chẳng cần đến vợ nhà văn.
Đại hội sôi nổi đến nỗi quên mất giờ giải lao, tiếp tục tham luận của bà Nguyễn Ngao Ngán - Rượu, nỗi khổ đau này không phải của riêng ai, sau Bà Nguyễn Ngao Ngán là tham luận của bà Lê Lúng Liếng - karaoke và giải bàn tay vàng, một tệ nạn xã hội cần phải trừng trị, sau bà Lê Lúng Liếng là tham luận của bà Lý Luật Lệ - Nâng cao cảnh giác với đối tượng trữ tình của các nhà thơ, một tham luận rất quan trọng, vâng, cực kì quan trọng, chúng tôi thấy cả hội trường im phăng phắc.
Bà Lý Luật Lệ khẳng khái tuyên bố: bất cứ đối tượng trữ tình nào của chồng bà cũng đều nhằm vào một con đĩ nào đó, cho dù chồng bà có ghi cho em LLL, thương nhớ gửi em LLL hay gì gì đi nữa thì cũng đều cho lờ lờ lờ hết. Bà kêu gọi đại hội hãy cảnh giác ngay cả khi các nhà thơ nói về con chim, con bướm, con lợn, con gà thì cũng nhằm vào lờ lờ lờ hết.
- Vâng, đều lờ lờ lờ hết, cha tiên nhân chúng nó. Có lần chồng tôi vịnh cái cối xay: rào rào rào/ xoay xoay xoay/ em xoay/ em quay/ anh loay hoay/ mệt nhoài, mướt mồ hôi/ ôi ôi ôi…Tôi mừng thầm vì tôi cũng hao hao cái cối xay. Hóa ra không phải. Tôi đã phát hiện ra một cái cối xay khác còn khủng khiếp hơn cối xay của tôi, cha tiên nhân chúng nó chứ.
Vâng, bản tham luận vô cùng đanh thép, cho thấy tính hai mặt của văn chương là vô cùng nguy hiểm, các bà vợ đề cao cảnh giác quả không thừa.
Và đây là bản tham luận cuối cùng, tham luận của bà Mai Mũm Mĩm, vợ của nhà phê bình trường phái Tiếng chim hót trong bụi mận gai, ông luôn đi đầu chứng minh văn thơ thủ trưởng muôn năm bất hủ.
Tham luận của bà Mai Mũm Mĩm rất thơ - Về quan niệm lỗi thời: nhà văn phải khác người ta, nếu mà tắm rửa thì ra người thường. Khờ khờ khờ.. tuyệt vời phải không các bạn?
Bà Mai Mũm Mĩm cho rằng nếu các nhà văn để tâm hồn treo ngược cành cây, còn thân thể hôi hám phó thác cho các bà vợ là hết sức không công bằng.
- Dzâng, đúng dzậy đó. Tâm hồn không biết dùng dzào dziệc gì, các ông muốn treo đâu thì treo, còn thể xác các ông phải để chúng tôi khai thác có hiệu quả, có phải không đại hội?
Hội nghị lại vỗ tay rào rào, rõ ràng tham luận của bà Mai Mũm Mĩm đã đánh trúng tâm trạng của chị em. Vâng, như người ta vẫn thường nói: thân thể thối tha thì tư tưởng tồi tệ, tư tưởng tồi tệ thì thơ tất tắc tị, thơ tắc tị tất tài tiêu tan, tài tan tất tiền tan, tiền tan tất tình tan.
Rất ngạc nhiên thưa các bạn, từ đoàn chủ tịch bà Phạm Phổng Phao đứng lên, bà dơ cao đôi đũa, không biết bà định nói gì.
- Thưa đại hội, tôi đọc blog quê choa, thấy có phổ biến kinh nghiệm dùng đũa gắp chim chồng rất hiệu quả, không biết chị em có biết kinh nghiệm này không?
Từ dưới hội trường của chúng ta hơn một nghìn đôi đũa dơ cao, vâng, hơn một ngàn đôi đũa của các đại biểu chính thức, các đại biểu danh dự và các đại biểu dự bị… khơ khơ khơ một kinh nghiệm tuyệt vời.
Và bây giờ trong tay tôi có danh sách Ban chấp hành của Hội vợ các nhà văn. Đó là những ai, vâng, vô cùng hồi hộp.
Vâng, đó là bà Phạm Phanh Phui, bà Lý Luật Lệ, bà Cù Cảnh Cáo, bà Trần Trừng Trị, bà Dư Giam Giữ, bà Chu Chặt Chẽ. Số điểm của các bà rất, rất và rất cao. Chín, chín phẩy năm, chín phẩy năm… mười, mười, mười, và… mười!
Xin cảm ơn và xin cảm ơn!
(Nguyễn Quang Lập)
Bài đăng Phổ biến
- Bài hát chế "HN - niềm tin và hy vọng"
- Nguồn Gốc Chữ Nôm của Đỗ Thành (ST: Quốc Việt)
- Làng Cổ Nhuế qua bài viết của Phạm Thế Việt (ST: KC)
- Thơ gửi từ Úc: THƯỜNG DÂN (Ngô Hà, dân Guilin 1950)
- Bài thơ Xứ Quảng (Phan Hoài Thuận)
- TẠI SAO GIỚI TUYẾN HAI MIỀN LẠI LÀ VĨ TUYẾN 17? (Việt Dũng)
- Hồ Xuân Hương và bài thơ Vịnh cái quạt (Huỳnh Văn Úc)
- CÂU CHUYỆN TẬP KẾT RA BẮC (1954 – 1956) - (Việt Dũng)
- Bia “MET" Berlin (Trần Đình - Berlin)
- Câu đối của dân Đè Nẽng (Hoài Lưu k5)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Trào phúng, hài hước và đau sót!
AT
Đăng nhận xét